Chương 46: Weibo quá khó lăn lộn (1)

"Chẳng lẽ thế gian này thật sự có thần toán hay sao? Cho dù là thần toán nổi tiếng nhất Liên Châu là Ngô Vân Cương cũng đều là do dựa vào lừa gạt, nếu như chúng ta có tài thực sự, vậy cũng coi như là phát đạt rồi.” Điền Thần Côn kích động lẩm bẩm.

"Ngô Vân Cương là ai?" Lâm Phàm hỏi ngược lại.

"Đó là thần toán nổi tiếng nhất Liên Châu, rất nhiều quan lớn và minh tinh đều tin hắn, là nhân vật đứng số một số hai trong nghề này đó." Điền Thần Côn hâm mộ nói.

"Nhìn dáng vẻ của ông, dường như rất hâm mộ người đó thì phải. Nhưng mà hâm mộ cái gì chứ, chúng ta cũng có thể trâu bò như vậy nha. Bây giờ có ba mươi vạn này, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm địa điểm, đi theo con đường chính quy để đưa ngành nghề này lớn mạnh lên."

Lâm Phàm bây giờ đang có tinh thần dào dạt, kiến thức bán bánh kếp đầu tiên kia hoàn toàn chính là lừa người ta, cái thứ hai thì đúng thật là không tệ.

Một lời có thể thay đổi vận mệnh, gặp được người có tiền thì cũng thoải mái mà kiếm tiền này.

Hiện tại Lâm Phàm muốn kiếm tiền để trở thành Lâm đại sư mà mọi người đều kính ngưỡng, sau đó mở ra trang bách khoa tiếp theo. Nếu như có được tri thức nghịch thiên gì đó, vậy thì cuộc sống của mình có thể hoàn toàn bay lên.

Điền thần côn nghe kế hoạch tốt đẹp của Lâm Phàm, trong lúc nhất thời cũng trầm mê. Nghĩ đến cuộc sống tương lai sau này, ngay cả nước miếng cũng sắp chảy ra.

...

Buổi chiều, Lâm Phàm đóng sạp thật sớm.

Khi Lâm Phàm trở về chỗ ở của mình, mấy người hàng xóm lập tức nhiệt tình xông tới.

"Tiểu Phàm. Không, Lâm đại sư đã trở lại. ”

"Lâm đại sư tính thật sự là quá chuẩn, lão Trương hôm nay thật sự tự làm mình gãy chân."

"Lâm đại sư, cậu tính toán cho chúng tôi đi."

...

Đối với những người hàng xóm này, Lâm Phàm cũng bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ đến việc lão Trương không tin lời mình, Lâm Phàm tỏ vẻ còn có thể làm sao được. Cái gì nên nói cũng đã nói, có tin hay không chính là chuyện của đối phương.

Đối phương không tin mình thì mình cũng không có cách nào.

Nhưng mà hiện tại những người hàng xóm này để cho mình xem bói lại khiến Lâm Phàm có chút đau đầu. Không phải lần trước đã tính qua rồi sao, cũng đều không có việc gì mà.

"Các vị, ngày hôm qua tôi đã tính toán hết cho mọi người rồi, không có chuyện gì đâu." Lâm Phàm xua tay nói.

"Ôi ôi, cầu xin ngài đó Lâm đại sư, tính toán cẩn thận lại cho chúng tôi đi."

"Đúng vậy, cẩn thận tính toán lại đi."

Lâm Phàm cũng không có thời gian dây dưa với bọn họ: "Hôm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, đợi qua một thời gian nữa đi. Văn phòng đoán mệnh của tôi mở cửa thì khi đó mời mọi người lại đến ủng hộ. ”

Cuối cùng, những người hàng xóm này thấy Lâm Phàm thật sự không tính toán cho bọn họ nữa thì cũng có chút thất vọng. Nếu sớm biết chuẩn như vậy, hôm ấy nên để Lâm Phàm tính toán cho tốt, chỉ là bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.

Tám giờ tối, trước cửa một câu lạc bộ sang trọng.

Một đám người mặt mũi đỏ bừng đi ra.Thanh niên đi ở phía trước có sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng có chút không vui.

"Vương tổng, hôm nay để cho ngài thua không ít tiền, mong ngài đừng ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội chúng ta lại chơi." Một người đàn ông vừa nói vừa cười.

"Không sao, chỉ là số tiền nhỏ thôi." Vương Minh Dương cười nhẹ nói. Tuy rằng bề ngoài không hề để số tiền này vào trong mắt, thế nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.

"Vương tổng hào phòng, ba trăm vạn đúng thật chỉ là số tiền nhỏ."

"Đối với Vương tổng mà nói, ba trăm vạn này là cái gì chứ? Các vị, ta xin phép đi trước, có cơ hội lại chơi. ”

Người ở xung quanh lục tục rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, Vương Minh Dương lấy xe của mình ra.

"Đúng là đồ chó má, vậy mà lại lừa lên đầu Vương Minh Dương tôi." Ba trăm vạn này đối với Vương Minh Dương mà nói đúng thật là món tiền nhỏ. Nhưng cay nhất là người khác thông đồng với nhau để lừa mình. Nếu thật sự dựa vào vận khí, Vương Minh Dương không dám nói câu nào, thế nhưng chơi lừa gạt kiểu này, con mẹ nó làm hắn phải tức giận.

Ngay từ đầu Vương Minh Dương không nhìn ra, về sau dần dần mới phát hiện ra có điều không hợp lý. Nhưng đối với Vương Minh Dương mà nói, mặt mũi quan trọng hơn so với bất cứ cái gì. Đương nhiên không có khả năng chơi đến một nửa lại nói ngừng cho nên hắn chắc chắn phải chơi đến cùng.

Nói gì thì nói, tự mình làm sao thua được.

"Mẹ nó, ba trăm vạn để mua quan tài cho các người đi."

Khi Vương Minh Dương về đến nhà, người làm đã chuẩn bị xong bữa ăn.

Trên bàn ăn.

Vương Minh Dương lấy điện thoại di động ra xem tin tức. Sau đó lại xem weibo một chút. Sau khi xem mấy weibo đang theo dõi, lúc chuẩn bị đóng Weibo hắn thấy có một tin nhắn trả lời, hắn lập tức mở nó ra.

"Hả?"

Vừa nhìn thấy, nó đã làm cho Vương Minh Dương ngây ngẩn cả người, trong mắt thì lóe lên vẻ khác thường.

"Đánh cược nhỏ thì vui vẻ, đánh cược lớn thì tổn thương bản thân, ngày mai mất tiền."