Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 42: Ông chủ nhỏ, thật sự là trúng rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bánh kếp của Lâm Phàm bây giờ là nhãn hiệu uy tín với những người xung quanh, mọi người đều nhớ đến bánh kếp thơm ngon nhanh chóng chạy tới.

“Ông chủ nhỏ, sáng sớm nay cậu không mở hàng làm tôi đợi mãi, có điều bây giờ cậu đã mở hàng vậy là tốt rồi.” Khách hàng cũ hưng phấn nói, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên tấm bảng hiệu lại sững sờ.

“Ấy, ông chủ nhỏ, cậu muốn làm gì vậy?”

Lâm Phàm cười thần bí: “Đổi nghề rồi, giờ là chuyên môn xem bói cho mọi người.”

“Hả? Không phải chứ, xem bói thì làm gì có tương lai chứ. Vẫn cứ bán bánh kếp thì tốt hơn nha.” Đối với vị khách cũ này mà nói, đây không phải là muốn cái mạng già của bọn họ sao?

Sau đó càng ngày càng nhiều người tới, bọn họ đều là đến để mua bánh kếp.

Bây giờ ông chủ nhỏ này chuyển sang nghề bói toán, đây chẳng phải là cắt đứt mỹ vị của bọn họ sao.

Sau đó trước quầy hàng của Lâm Phàm bỗng náo nhiệt lên, anh một câu tôi một câu, đều là khuyên Lâm Phàm tiếp tục làm bánh kếp.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, sao có thể được, nếu tiếp tục bán bánh kếp thì sẽ bị sét đánh chết.

“Ông chủ nhỏ, tôi sẽ xem bói nhưng với một điều kiện là cậu nhất định phải làm cho tôi một cái bánh kếp.”

“Đúng! Không sai, tiền xem bói tôi trả, có điều nhất định phải làm cho tôi một cái bánh kếp.”



Lâm Phàm nghe những lời này, cũng hoàn toàn bị thuyết phục, bánh kếp này chẳng lẽ thực sự chống lại trời đất vậy sao?

“Mọi người, tôi thực sự không thể làm bánh kếp nữa, bây giờ tôi làm nghề xem bói, nếu như có hứng thú có thể thử một chút.” Lâm Phàm nói.

“Ông chủ nhỏ cậu thương bọn tôi đi, bói toán này toàn là trò lừa bịp, làm gì có như bánh kếp chứ?”

“Đúng đó, xem bói này đều là lừa người.”

Lâm Phàm và Điền Thần Côn nhìn nhau một cái, tất cả đều vô cùng bất lực. Cứ thế này không thể nào tiếp tục nghề bói toán được nữa, nhiệm vụ kia sợ cũng không thể hoàn thành.

Khi mọi người đang khuyên nhủ Lâm Phàm, một âm thanh từ xa vọng đến.

Âm thanh này vô cùng phấn khích.

“Ông chủ nhỏ…”

Lúc Lâm Phàm nhìn về hướng phát ra giọng nói khóe miệng lộ ra nụ cười.

Xem ra cứu tinh đến rồi.

Dương Vĩnh Khang rất vội, căn bản là tối qua ông không ngủ ngon. Mới sáng sớm đã đem tấm vé số cùng giấy chứng nhận hợp lệ đi trung tâm xổ số phúc lợi ở Thượng Hải.

Một ngàn năm trăm vạn lận đó!!!

Có nhiều người cả đời cũng không thể kiếm được số tiền này, sợ rằng Dương Vĩnh Khang cả đời không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Sau khi mọi việc đã xử lý xong, việc đầu tiên Dương Vĩnh Khang nhớ đến đó là Lâm Phàm. Nếu như không phải là Lâm Phàm thì ông ta đã không mua tấm vé số này.

“Ông chủ nhỏ à!”

Lúc này Dương Vĩnh Khang nói chuyện có chút gấp gáp, mặt đỏ tía tai.

“Thầy Dương không vội, không vội, từ từ nói.” Lâm Phàm cười thản nhiên.

Những người khách xung quanh tự nhiên biết chuyện mấy ngày trước liền trêu ghẹo nói.

“Ông chủ nhỏ cậu nhìn xem, thầy Dương đến tìm cậu tính sổ kìa.”

“Có phải tấm vé số của thầy Dương hôm đó không trúng rồi không? Hôm nay đến thật tốt, ông chủ nhỏ thế mà lại muốn đổi nghề xem bói không làm bánh kếp nữa, ông nói xem có phải làm liều rồi không?”

Một người dân ở bên cạnh nói.

“Trúng rồi, thực sự trúng rồi.” Bây giờ thầy Dương đối với Lâm Phàm chỉ có tâm phục khẩu phục, phục sát đất. Nếu không phải nghĩ tới sự ảnh hưởng thì thầy Dương đã chuẩn bị bái lạy Lâm Phàm rồi, thần tiên sống.

“Trúng cái gì cơ?”

Những người dân xung quanh hoài nghi, đang không hiểu nói vậy là có ý gì?

Dương Vĩnh Khang cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nghiêm túc nói: “Mấy hôm trước ông chủ nhỏ nhắc tôi đi mua vé số, con người tôi vốn không thích mua vé số. Thế nhưng hôm đó nghe lời của ông chủ nhỏ. Khi trở về trường học tôi đã mua một tấm vé số bên ngoài cổng trường, sau đó tối qua dãy số của tôi thực sự đã trúng rồi.”

Lời của Dương Vĩnh Khang khiến sự hiếu kỳ của những người dân xung quanh nổi dậy.

“Trúng bao nhiêu số vậy?”

“Không phải là trúng 10 tệ chứ, hôm nay đến ăn bánh kếp miễn phí sao?”

“Xem ra ông chủ nhỏ vẫn còn bản lĩnh này, nếu mỗi ngày mua một tấm sau này sẽ được ăn bánh kếp miễn phí rồi.”



Dương Vĩnh Khang vội xua xua tay: “Không phải, tôi trúng giải nhất rồi, một ngàn năm trăm vạn lận đó.”

“Ôi…”

“Hả…”

Những người dân xung quanh lúc này đều sững sờ, giống như có một con trâu đang lơ lửng trên bầu trời vậy.

Người dân lúc này đều biết tình hình nở nụ cười: “Ông chủ nhỏ, cậu vậy là không được rồi, biết bọn tôi không đồng ý cậu không bán bánh kếp nữa vậy nên thông đồng với thầy Dương để lừa bọn tôi đúng không? Bọn tôi còn lâu mới tin.”

Sau khi người dân này vừa nói xong, một chiếc xe của phóng viên dừng lại sau đó từ trong xe bước ra là hàng loạt phóng viên.

“Thầy Dương…”

“Thầy Dương…”

Nhóm phóng viên này đều là những phòng viên của những tờ báo lớn ở Thượng Hải, hôm nay chính là một tin tức lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »