Chương 11: Tác dụng của bách khoa toàn thư

“Phía dưới... chẳng lẽ đây là bản giới thiệu của bách khoa toàn thư ư?”

Bách khoa toàn thư: Ẩn chứa tất cả những tri thức về vạn vật trong vũ trụ, mở dần các trang để học hỏi thêm nhiều kiến thức mới.

Điểm bách khoa toàn thư: Hoàn thành nhiệm vụ được giao của bách khoa toàn thư sẽ đạt được điểm bách khoa. Có thể giảng giải kiến thức cho người khác, người khác sẽ được nâng cao kiến thức, từ đó làm tăng thêm điểm bách khoa.

Tác dụng của bách khoa toàn thư: Tiêu tốn một lượng điểm bách khoa nhất định sẽ có quyền được lựa chọn mở ra một trang mới, không sử dụng điểm bách khoa toàn thư thì trang mới sẽ được mở ngẫu nhiên.

Nhiệm vụ bách khoa: Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận điểm bách khoa dùng để mở ra các trang sau.

Vì ký chủ là người dùng duy nhất nên trang đầu tiên sẽ mở ra các giao diện liên quan dựa trên nghề nghiệp của ký chủ.

Ký chủ: Lâm Phàm.

Nghề nghiệp: Bán bánh kếp.

Trang thứ nhất: Thần cấp bánh kếp

Nhiệm vụ: Có chút danh tiếng (chưa hoàn thành), khen thưởng: Mở ra trang thứ hai và mười điểm bách khoa.

Vào giờ phút này, Lâm Phàm hoàn toàn hiểu rõ, thì ra quyển bách khoa này là như vậy.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại kêu rên một tiếng.

“Mẹ kiếp! Bán bánh cái đầu búa á! Để tôi làm cái khác không được sao? Tại sao lại phải bắt đầu từ công việc bán hàng rong chứ. Sao không cho tôi giống như mấy tên học sinh trong truyện, mở ra được hệ thống tu tiên này nọ để có thể ngày đêm tu luyện không được sao?”

“Cơ hội một bước lên trời thế này vậy mà lại vụt mất, rồi sau này còn làm sao lăn lộn trên đời được nữa đây. Tại sao không cho tôi làm một tên nhân viên quèn trong một công ty tài chính rồi tặng cho tôi một hệ thống phân tích tài chính, như vậy thì tiền bạc không phải là sẽ cuồn cuộn bay tới không ngừng hay sao? Tôi hận, thật sự là đáng hận mà!”

Lâm Phàm bất lực nằm trên giường, cho đến tận giờ phút này hắn mới hiểu mình đã đánh mất đi cơ hội như thế nào.

Giờ thì còn cái rắm nào nữa đâu, chỉ có thể thành thật làm một tên bán bánh kếp, phấn đấu để có thể mở ra trang thứ hai mà thôi.

Nhưng nhiệm vụ lần này khiến Lâm Phàm có chút đau trứng.

Có chút danh tiếng sao? Phải đạt đến trình độ nào thì mới có thể được coi là có chút danh tiếng.

“Thôi! Vẫn là nên nếm thử vị bánh kếp do chính tay mình làm ra xem sao đã, nhìn những người đó ăn, trông giống như là ăn trúng cao lương mỹ vị của nhân gian vậy, nó thật sự ngon đến thế sao?”

Lâm Phàm có lá gan rất lớn, hắn im lặng tiếp nhận hiện thực và cả bách khoa toàn thư.

Đây chính là bàn tay vàng siêu cấp, nếu như hắn vẫn còn giống như một kẻ ngu, cho rằng bản thân mình có bệnh, còn bị người ngoài hành tinh xâm chiếm đầu óc. Muốn thông qua chính phủ để hỗ trợ thì đúng là một tên ngu ngốc.

Vào giờ phút này, trong lòng Lâm Phàm tràn đầy kiêu ngạo, hắn cảm thấy người mạnh nhất thiên hạ sắp bị hắn thay thế rồi.

“Thôi không nói chuyện này nữa, đi làm bánh trước đây.”

Lâm Phàm bận rộn một phen, tự mình làm ra một chiếc bánh kếp, hắn nâng niu chiếc bánh kếp trong tay, mắt đăm đăm nhìn vào nó.

“Ừm! cũng được, khá là hoàn hảo đấy chứ, xem ra hương vị cũng không tồi, nhưng có thật sự ngon đến thế không?”

Lâm Phàm há miệng ra, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Bỗng chốc Lâm Phàm ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt vốn luôn lãnh đạm bất ngờ thay đổi, hai hàng nước mắt trong suốt bắt đầu trào ra từ trong khóe mắt.

“Ngon quá! mình có thể làm ra được một món ngon như này sao, đây có phải là sự thật hay không?”

Lâm Phàm bị sốc đến mức sắp sụp đổ luôn rồi.

Vào giờ phút này, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao những người kia lại tỏ ra như thế rồi, đây quả thật chính là món ngon nhất thế gian.

“Ài! Không ngờ Lâm Phàm ta cũng có thể tự làm ra được một món ngon như vậy, ông trời cũng thật có mắt.” Lâm Phàm im lặng từ tốn nếm đồ ăn ngon bên mép giường, sau đó hắn ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập niềm tin chiến thắng.

“Tôi! Lâm Phàm thề với trời, nhất định sẽ trở thành vua làm bánh của chốn Thượng Hải này, tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người phải vâng phục dưới quyền uy của vua làm bánh này.”

“Không được! Mục tiêu này nhỏ quá, Lâm Phàm tôi phải trở thành một vị vua toàn năng, phải kiếm ra thật nhiều tiền. Sau đó sẽ bắt đầu rải tiền từ Thượng Hải rải ra đến quê nhà của mình để lấy làm vinh dự cho dòng họ.”

Lâm Phàm tràn đầy tự hào, hắn phấn khích vô cùng, người trẻ tuổi đều có ước mơ, và đây chính là ước mơ của Lâm Phàm.

“Tiểu tử thối! Gọi quỷ đấy à, còn chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi à, chú mày có thể dành thời gian trở về với thực tại một chút được không?” Mấy lão già xung quanh bắt đầu quở trách.

Nếu là trước đây, nhất định Lâm Phàm sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng hiện tại hắn đâu còn giống như trước kia nữa, hắn đáp lại không chút rụt rè.

“Đây chính là ước mơ của tôi đấy thì sao hả, ông câm miệng lại cho tôi, cẩn thận tôi nhét bánh ngập mồm ông bây giờ, lão già độc tài ác đức.”

“Thằng nhóc này…”

“Thôi được rồi, lão Vương đừng nói nữa, chắc chắn hôm nay thằng nhóc này đã chịu cú sốc gì rồi, Thượng Hải cạnh tranh dữ dội như vậy, nổi điên cáu gắt cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

“Hừ, nếu không phải ông lên tiếng thì hôm nay tôi đã tẩn cho thằng nhóc này một trận rồi đấy.”