- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
- Chương 6: Ngược Chiều Sánh Sáng
Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
Chương 6: Ngược Chiều Sánh Sáng
Mạc Tinh Duyệt được đưa đi bệnh viện ngay trong đêm, người nhà Kỷ gia lập tức lôi Kỷ Từ Nhiên ra tra hỏi. Mọi người hỏi, vì sao Mạc Tinh Duyệt lại nhảy từ tầng ba xuống dưới kia? Có phải coi đã nói gì khiến Mạc Tinh Duyệt kích động không?
Sắc mặt lúc đó của Kỷ Từ Nhiên đã trắng bệch, liên tục lắc đầu nói cô không biết gì cả.
Làm sao mà Kỷ Từ Nhiên không biết được cơ chứ! Nhưng có hỏi đến mấy, cô đều nhất quyết nói bản thân mình không biết. Mạc Tinh Duyệt nhảy thì đi hỏi Mạc Tinh Duyệt, hỏi cô thì có ích gì.
Kỷ Từ Nhiên mặc kệ mọi thứ, bỏ về phòng rồi khoá cửa thật chặt để không ai tìm đến cô hỏi về chuyện vừa xảy ra nữa. Mạc Tinh Duyệt nhảy lầu là quyết định của anh ta, cô đâu có ép. Thế nên, cô chẳng làm gì ra lỗi, chuyện cứ thế không liên can gì đến cô.
Người nhà Kỷ gia chỉ biết nhìn nhau mà thở dài, đứa trẻ này cứng đầu đã thành thói quen, muốn cạy miệng Kỷ Từ Nhiên khai ra sự thật chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Mạc Tinh Duyệt ở bệnh viện được bác sĩ khâu mấy mũi trên bàn chân, gương mặt vì mất máu mà trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Phía dưới ban công có cây lớn, Mạc Tinh Duyệt đến Kỷ gia cũng đâu chỉ có một hai lần nên anh biết rất rõ. Anh hoàn toàn có thể nương theo cành cây mà thuận lợi tiếp đất, có điều không ngờ rằng lúc cách mặt đất còn hai mét thì chân anh quét qua một cành cây nhọn. Mu bàn chân vì thế mà bị cắt một đường, miệng vết thương kéo dài tầm ngón tay giữa , sâu hoắm, máu chảy không ngừng.
Sau khi được băng bó, Mạc Tinh Duyệt được chuyển đến phòng bệnh riêng, người nhà Kỷ gia cũng đến thăm anh.
Mạc Tinh Duyệt ở nhà họ xảy ra chuyện, họ không thể không đến. Huống hồ, trren dưới Kỷ gia ai ai cũng quý Mạc Tinh Duyệt, anh bị thương họ cũng sẽ đau lòng. Vừa đau lòng vừa khó xử.
Kỷ Du Triệt hỏi anh: “Rốt cuộc cậu vì cái gì mà nhảy xuống từ tầng ba?”
Tầm mắt Mạc Tinh Duyệt quét qua một vòng, không phát hiện ra Kỷ Từ Nhiên, trái tim anh khẽ nhói đau: “Chuyện này tớ không thể nói cho cậu biết được.”
Kỷ lão phu nhân phiền muộn nhìn Mạc Tinh Duyệt: “Có phải Nhiên Nhiên nói gì với cháu không? Có phải nó bảo cháu làm vậy không?”
Mạc Tinh Duyệt không do dự trả lời: “Không phải ạ, em ấy không có liên quan. Mọi người đừng trách oan cho em ấy.”
Kỳ thực, Nhiên Nhiên không liên quan gì cả, chỉ đơn giản là anh muốn nhảy, muốn mạo hiểm đi một nước cờ.
Anh muốn thử xem, anh tình nguyện vì cô làm đến mức đoa, cô sẽ có chút cảm động nào không? Liệu, cô có vì chuyện này mà một lần nữa quay về bên anh?
Người nhà họ Kỷ biết Mạc Tinh Duyệt bao che cho Kỷ Từ Nhiên nên bọn họ không nói thêm gì nữa. Mạc Tinh Duyệt đã muốn vậy thì cứ như vậy đi.
Mấy ngày sau, Kỷ gia bắt Kỷ Từ Nhiên đến bệnh viện thăm Mạc Tinh Duyệt. Kỷ Từ Nhiên làm mình làm mẩy nửa ngày mới chịu đi.
Mặc dù Kỷ Từ Nhiên niệm đi niệm lại trong đầu là chuyện Mạc Tinh Duyệt nhảy lầu không liên can đến cô, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra, cô cảm thấy khϊếp sợ vô cùng. Sau khi khϊếp sợ thì cô lại cho rằng, Mạc Tinh Duyệt không phải người bình thường, não anh ta chắc chắn có vấn đề.
Người như vậy cô càng không thể ở bên.
Mạc Tinh Duyệt nằm viện đã năm ngày, ngày nào anh cũng mong đợi Kỷ Từ Nhiên đến thăm mình. Qua ngày thứ sáu cũng là ngày cuối cùng ở trong bệnh viện, Kỷ Từ Nhiên rốt cuộc đã đến.
Kỷ Từ Nhiên ngồi đó, nhìn anh bằng đôi mắt quật cường mà tràn ngập chán ghét, hai tay khoanh trước ngực.
Chỉ với cách cô nhìn mình, Mạc Tinh Duyệt đã biết, anh thua rồi. Kỷ Từ Nhiên không vì chuyện đó mà rung động với anh. Ngay cả cảm động cũng không có. Một chút thôi cũng không!
Đau xót lại ùn ùn kéo đến, cả người Mạc Tinh Duyệt khẽ run lên nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét ôn hoà. Anh cười hỏi: “Em đến thăm anh?”
“Không đến thăm anh còn thăm ai nữa mà hỏi.” Kỷ Từ Nhiên cáu gắt đáp lại. Trong phòng chỉ có hai người, Kỷ Từ Nhiên cứ thoải mái lên giọng với Mạc Tinh Duyệt.
Cô đối với người nay, ngoài một chứ chán ghét thì thêm một chữ phiền, hoàn toàn không để tâm đến cái chân bị thương của anh. Cô không nghĩ đến lý do gián tiếp làm anh bị thương. Càng không nhớ đến những lời bản thân đã nói khi đó.
Mạc Tinh Duyệt bình thản nhắc lại những gì cô đã nói cho cô nhớ. Và anh hỏi: “Em có thích anh không?”
Ánh mắt anh đượm buồn nhìn cô, Mạc Tinh Duyệt đã chuẩn bị tâm lý nghe câu trả lời.
Kỷ Từ Nhiên nghe hỏi, trong lòng ngổn ngang đủ đường, cô vừa chấn động, vừa kinh ngạc rồi lại thấp thỏm hoang mang.
Nhưng rất nhanh, Kỷ Từ Nhiên đã tìm ra được kẽ hở để trốn thoát. Cô ngồi thẳng lưng, bộ dạng chân chính đường hoàng, mạnh miệng nói: “Tôi bảo là có khi tôi sẽ suy nghĩ lại chứ đâu có chắc chắn sẽ suy nghĩ. Nhưng mà con người tôi tốt bụng, rộng lượng nên đã suy nghĩ về anh một lần. Kết quả, tôi vẫn không thể thích anh được.”
Sau một hồi im lặng, Mạc Tinh Duyệt mới khàn khàn nói: “Anh biết rồi.”
Kỷ Từ Nhiên sửng sốt, đơn giản vậy thôi sao?
Cô cứ tưởng anh ta sẽ mắng chửi cô trơ trẽn không giữ lời chứ!
Mạc Tinh Duyệt càng thản nhiên bao nhiêu, Kỷ Từ Nhiên lại càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu. Chỉ cần anh lớn tiếng mắng chửi cô, cô đã có cái cớ để cắt đứt với người này, nhưng đổi lại, cái gì anh ta cũng không làm.
Kỷ Từ Nhiên cảm thấy, có khi cô cầm dao đâm anh, anh cũng tuyệt đối không oán hận hay trách cứ cô.
Chuyện đã đến mức này, Kỷ Từ Nhiên không thể nhìn thẳng vào mắt anh được nữa, cô ậm ừ nói cho có một hai câu rồi bỏ về.
Đợi Kỷ Từ Nhiên đi khỏi, Mạc Tinh Duyệt mới gỡ bỏ lớp mặt nạ, môi mím chặt thành một đường cong, hai tay ôm đầu.
Cho dù anh cứng rắn đến mấy cũng sẽ cảm thấy đau.
Kỷ Từ Nhiên như một bé nhím thân toàn gai nhọn mà từng gai nhọn ấy không có gai nào là không chĩa về phía anh. Anh vươn tay sờ thử, gai nhọn trực tiếp đâm vào da thịt.
Đau đớn đương nhiên là khó tránh khỏi.
Nhưng Mạc Tinh Duyệt bây giờ không chỉ cảm thấy đau mà còn cảm thấy thống khổ vô cùng.
Anh là quân nhân, từng trải qua đau đớn thể xác không biết bao nhiêu lần, ý chí và sức chịu đựng đã được tôi luyện thành thép. Anh có đù bản lĩnh để điềm đạm bình tĩnh trước mọi nguy cơ. Vậy mà, bản lĩnh ấy lại hoàn toàn vô dụng trong tình cảnh này, cơ thể anh không chống đỡ nổi, trượt dài trên giường.
Ngoài trời, gió thổi tan mây mù, ánh mặt trời khoan thai một lần nữa vượt qua ô cửa sổ mà rọi thẳng vào trong phòng, nhẹ nhàng dừng chân nơi những cánh hoa đỏ thắm. Tầm mắt Mạc Tinh Duyệt cũng dừng lại ở lằn ranh tiếp xúc giữa tia nắng và cánh hoa.
Mạc Tinh Duyệt tự hỏi chính mình, ánh sáng của anh bao giờ mới trở lại? Kỷ Từ Nhiên của anh, bao giờ mới quay về bên anh.
***
Năm hai mươi mốt tuổi, Kỷ Từ Nhiên không suy nghĩ nghe theo lời Tưởng Vi, giả vờ tự sát để được kết hôn với Cơ Hàn Uy.
Thật ra, Kỷ Từ Nhiên không có gấp cưới Cơ Hàn Uy nhưng có một điều cô lo sợ. Chính là lo sợ Cơ Hàn Uy từ bỏ mình vì người nhà cô quá gay gắt với anh. Lại nói, cô chẳng cho anh được cái gì, anh sẽ thấy thiệt thòi mà tủi thân.
Kỷ Từ Nhiên yêu đương với Cơ Hàn Uy hai năm nhưng bọn họ không đi đến bước cuối cùng.
Nguyên nhân là vì ngày đó cô dẫn Cơ Hàn Uy về ra mắt gia đình, Kỷ gia tuy không đồng ý để hai người tiếp tục quen nhau nhưng mẹ cô không đành lòng nhìn con gái buồn rầu nên đã lén đến gặp riêng Cơ Hàn Uy.
Bà nói rằng, chỉ cần trước khi kết hôn, Cơ Hàn Uy không đi đến bước cuối cùng với con gái bà, bà sẽ không ngăn cấm hai người yêu đương, về sau cũng sẽ nói giúp với người trong nhà một tiếng.
Mẹ Kỷ Từ Nhiên, bà Lương Tích quan niệm, một người đàn ông nếu chịu đựng được du͙© vọиɠ của chính mình để ở bên con gái bà nhiều năm thì người đàn ông đó chính là một người tốt, đáng tin tưởng để bà giao con gái cho anh ta chăm sóc.
Kỷ Từ Nhiên biết mẹ mình đặt ra yêu cầu như vậy với Cơ Hàn Uy mà trong hai năm quen nhau đó, Cơ Hàn Uy không thất hứa, cũng tuyệt đối không ra ngoài ong bướm.
Cơ Hàn Uy luôn làm cho Kỷ Từ Nhiên cảm thấy, anh yêu cô còn hơn chính sinh mạng của mình, anh chịu mọi thiệt thòi, tủi thân, bất công để ở bên cạnh cô.
Tình yêu như vậy, ai mà chẳng ngưỡng mộ. Người đàn ông như Cơ Hàn Uy, ai chẳng muốn yêu.
Kỷ Từ Nhiên cầm dao lam đã chuẩn bị sẵn, sau đó đi vào phòng tắm, vặn van nước để nước chảy đầy trong bồn. Tiếng nước chảy róc rách nghe êm tai vô cùng, bỗng nhiên ào một cái, nước trong bồn tràn ra ngoài. Cô trực tiếp ngâm mình trong bồn, tay phải cầm dao lam đặt lên cổ tay trái. Chỉ là đặt như vậy thôi, không dùng lực cũng không có ý định rạch xuống.
Chưa đến mười phút sau, nước đã tràn ra khỏi phòng tắm, bên ngoài lại có tiếng gọi.
“Nhiên Nhiên xuống ăn cơm thôi.”
“Sao phòng tắm lại tràn nước thế này?” Kỷ Du Triệt gãi gãi đầu khó hiểu, em gái anh thì không có trong phòng mà dưới nhà cũng không luôn, phòng tắm lại sáng đèn và trang nước.
Kỷ Du Triệt đi tới phòng tắm, anh gõ cửa mấy lần: “Nhiên Nhiên, em có trong đó không? Nước tràn ra ngoài rồi này.”
Đáp lại lời của Kỷ Du Triệt chỉ có tiếng nước chảy róc rách, chảy mãi không thấy dấu hiệu ngừng mà cũng chẳng có ai trả lời anh. Thoáng một cái, trong lòng anh cảm thấy bất an.
Mấy ngày trước em gái anh cãi nhau ầm ĩ với gia đình đòi kết hôn với Cơ Hàn Uy nhưng bị mọi người phản đối. Tuy bà và cha lấy cớ vì Kỷ Từ Nhiên còn quá nhỏ, cũng chưa tốt nghiệp đại học nên không cho kết hôn vội nhưng thật ra bọn họ chỉ không muốn gả Kỷ Từ Nhiên cho Cơ Hàn Uy mà thôi.
Sau đó, Kỷ Từ Nhiên đã tuyệt thực cũng tuyệt khẩu với mọi người trong gia đình. Kỷ gia thì đã quá quen với chiêu này của cô chủ nhỏ nên bỏ mặc làm ngơ. Bọn họ đoán, không quá ba ngày Kỷ Từ Nhiên sẽ không chịu nổi mà đầu hàng.
Mà hôm nay đã là ngày thứ ba.
Kỷ Du Triệt liên tiếp đập cửa, gọi tên em gái mình đến lạc giọng: “Nhiên Nhiên! Em làm gì trong đó hả? Tuyệt đối không được làm chuyện dại dột, có nghe rõ không hả? Kỷ Từ Nhiên!”
Ngoài giọng của mình thì Kỷ Du Triệt chẳng nghe thấy giọng của ai cả. Anh loạn hết cả lên, đấm mấy cái vào cửa, cũng thẳng chân đạp rầm rầm. Nhưng cửa khoá chặt, mặc cho anh sực hung hăng tới cỡ nào vẫn không mở ra.
Kỷ Du Triệt biết mình đang làm điều voi ích nên đành nhanh chân chạy xuống lầu kêu mọi người trong nhà lên phòng em gái còn anh đi lấy chìa khoá dự phòng. Kỷ Từ Nhiên nằm trong bồn, âm thầm nở nụ cười. Mọi chuyện diễn ra đúng như cô tính toán.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa bị mở toang, người người ùa vào.
Kỷ Từ Nhiên nhập vai, diễn một nữ chính đang chuẩn bị tự sát vì tình yêu thì bị người nhà phát hiện. Cha cô và anh trai chạy đến khống chế. Dao lam thì bị Kỷ Du Triệt đoạt lấy rồi quẳng ra một góc xa tít. Kỷ Phùng thì vội cầm tay trái con gái lên, kiểm tra kỹ càng một lượt xem có xây xước gì không.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Kỷ Từ Nhiên được anh trai bế ra khỏi phòng tắm, rồi đặt ngồi trên giường. Cả người cô ướt sũng ngồi như một khúc gỗ vô tri, nước men theo quần áo thấm qua lớp ga giường, đầu tóc thì rũ rượi.
Bộ dạng này chính là không thiết sống nữa.
Bà nội ôm ngực khóc, bà vừa khóc mà vừa trách. Bà khóc vì đau lòng, đau lòng cho dáng vẻ bất cần đời, không thiết sống của cháu gái mình. Bà trách vì bà cố chấp, cố chấp không cho cháu gái lấy người nó yêu nên mới dẫn đến việc cháu gái bà nghĩ quẩn.
Tới đây là Kỷ Từ Nhiên tự biết kế hoạch của cô đã thành công được một nửa. Cô âm thầm cười, cười cực sung sướиɠ trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ nguyên trạng thái đờ đẫn, không quan tâm thế sự.
Nhưng ngay lúc đó, Kỷ Từ Nhiên lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Mạc Tinh Duyệt!
Đáy lòng Kỷ Từ Nhiên nghẹn khuất, cô không ngờ hôm nay anh lại đến làm khách ở Kỷ gia.
Mạc Tinh Duyệt đứng nơi ngược chiều với ánh sáng, đầu cúi thấp, bóng đêm thuận thế bao trùm lên người anh.
Dáng vẻ của anh lúc này, cả đời cô cũng không quên được. Đó chính là dáng vẻ của một người lâu nay vẫn cố chấp chạy đến sức cùng lực kiệt để thoát khỏi sự bủa vây của bóng đêm nhưng kết quả, chạy không thoát.
Hoặc có thể, anh đã không muốn chạy nữa rồi. Bởi vì, anh đã nhận ra, có chạy cũng vô ích, con đường anh đi, mãi mãi không dẫn đến nới có ánh sáng.
Bóng đêm hoàn toàn bao phủ lấy anh, Kỷ Từ Nhiên nhìn anh rất sâu. Sâu đến nỗi cô bị hình ảnh trước mắt làm cho muốn khóc.
Sau đó, Kỷ Từ Nhiên nhìn thấy anh ngẩng đầu, anh nặng nề bước lên vài bước, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Từ Nhiên cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ từ bỏ và trống rỗng hoàn toàn trong đôi mắt anh.
Kỷ Từ Nhiên biết, cô thắng rồi, cô thắng triệt để rồi. Nhưng, cô lại chẳng cảm thấy vui chút nào.
Dáng vẻ đôi mắt nhìn coi ngày hôm đó, Kỷ Từ Nhiên làm cách nào cũng chẳng xoá nó ra khỏi trí nhớ của cô.
Một đôi mắt đã mất đi ánh sáng của đời mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
- Chương 6: Ngược Chiều Sánh Sáng