- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
- Chương 16: Giấc Mộng Đẹp Đẽ
Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
Chương 16: Giấc Mộng Đẹp Đẽ
Một tuần sau đó, Mạc Tinh Duyệt xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi chưa đầy ba ngày đã quay lại quân ngũ tiếp tục công việc.
Thật ra Mạc Tinh Duyệt được cấp trên cho
nghỉ phép dưỡng thương thêm một tuân nhưng công
việc của anh còn nhiều, sức khỏe cũng ổn định nên
không muốn ở nhà ngồi không. Anh có dặn Kỷ Du Triệt
đừng nói cho Kỷ Từ Nhiên biết việc anh đã quay về quân khu hoạt động.
Thời điểm đó, Kỷ Từ Nhiên phải ôn thi cuối cấp hai và chuẩn bị thi đầu vào cấp ba nên không có thời gian đi tìm anh. Kỷ Du Triệt với anh phối hợp qua lại, lừa được Kỷ Từ Nhiên hai tuần.
Kết quả, không hiểu sao vào một buổi chiều gió mát mây bay, trong lúc nói chuyện với bà nội Kỷ, Kỷ Du Triệt lại vô tình nói ra chuyện Mạc Tinh Duyệt đã quay lại quân ngũ. Kỷ Từ Nhiên đi học về đúng lúc nghe được hết bí mật này.
Trước tiên Kỷ Từ Nhiên lao tới nắm tóc anh trai mình mà giật mạnh vì cái tội dám lừa dối cô, sau đó chạy lên phòng gọi điện cho Mạc Tinh Duyệt.
Qua hôm đó, trên đầu Kỷ Du Triệt mất một
nhúm tóc, còn hai mắt Mạc Tinh Duyệt thâm quầng như gấu trúc vì phải thức cả đêm nghe Kỷ Từ Nhiên cằn nhằn. Đến thứ bảy, Mạc Tinh Duyệt được về nhà, Kỷ Từ Nhiên cùng với Kỳ Du Triệt nói sẽ đến đón, hôm đó cũng là sinh nhật của anh. Ba người hẹn gặp nhau ở trước cổng quân khu rồi cùng đi ăn tối.
Buổi chiều mặt trời chuẩn bị ngả mình về tây thì Mạc Tinh Duyệt lái con xe Jeep ra khỏi quân khu. Còn chưa
ra khỏi công thì anh đã thấy Kỷ Từ Nhiên đứng đợi ở đó sẵn. Anh vội tấp xe vào bên lề rồi nhảy xuống, chân bước nhanh đi về hướng cô.
Kỷ Từ Nhiên mặc trên người đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng cùng váy đen dài đến gối, gương mặt trăng mềm, đuôi mắt cong lên cười với anh, xinh đẹp mà đáng yêu vô cùng.
Trái tim Mạc Tinh Duyệt tăng nhanh theo từng bước chân, lúc đến trước mặt cô đã loạn nhịp hết cả lên: “Du Triệt đâu? Sao em đến một mình vậy?”
Kỷ Từ Nhiên tháo cặp trên vai đưa qua cho Mạc Tinh Duyệt, anh cũng tự nhiên cầm lấy như thói quen. Cô hừ một tiếng bất mãn: “Anh trai em bận họp hành gì đó, bảo đến đón em tan học muộn, em đành phải bắt xe buýt đến đây trước. Mấy tuần không gặp anh, em nhớ anh lắm đó.”
Khóe môi Mạc Tinh Duyệt cong lên, cười xán lạn, trong lòng có một đóa hoa đang bung nở. Kỷ Du Triệt gọi điện cho anh, bảo là đến muộn tầm năm mười phút gì đó do kẹt xe, Mạc Tinh Duyệt với Kỷ Từ Nhiên tìm một bóng mát rồi đứng nói chuyện với nhau.
Mấy anh em trong quân khu đi ra, thấy Mạc Tinh Duyệt mặt than, lạnh lùng đang cười nói với một cô gái nhỏ thì không ngại đi tới phá đám một chút. Có điều, tất cả anh em đều bị Mạc Tinh Duyệt dùng ánh mắt không mấy thiện cảm đuổi đi hết. Cô gái nhỏ này là của anh, anh còn chưa ngắm đủ thì làm sao đến lượt người
khác soi mói. Cho dù anh có ngắm đủ, người khác cũng không thể nhìn trộm.
Tống Tùy Hướng bên Cục Trinh sát là người lì đòn nhất,
mặc kệ Mạc Tinh Duyệt phóng ánh mắt như đạn bắn tới tấp lên người mình vẫn đứng nói chuyện ngon lành. Anh cười hỏi: “Cô nhóc này là em gái cậu à?”
Mạc Tinh Duyệt nhíu chặt lông mày đáp: “Không phải.”
Thực ra trong lòng anh lúc này rất muốn nói với
Tống Tùy Hướng thế này: “Mắt cậu có bệnh, đi khám gấp đi, đừng ở đây làm phiền tôi.”
Tống Tùy Hướng quay sang cười thân thiện với Kỷ Từ
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nhiên: “Chào em gái, anh là chiến hữu của Tinh Duyệt, tên Tống Tùy Hướng, em tên gì?”
Kỷ Từ Nhiên thấy anh trai này ngũ quan hài hòa, mắt mũi có hồn, trên người còn toát ra khí chất cương trực của một quân nhân nên có thiện cảm, cũng cười đáp lại: “Em tên Kỷ Từ Nhiên.”
“Em với Tinh Duyệt là...?” Câu này Tống Tùy Hướng còn chưa nói xong đã bị Mạc Tinh Duyệt lôi cổ đi chỗ khác.
Kỷ Từ Nhiên gãi đầu khó hiểu, mắt nhìn theo hai người kia đi ngược vào trong quân khu.
Mạc Tinh Duyệt nói ngắn gọn: “Đợt giao hữu tới, tôi sẽ
nhường cậu. Bây giờ cậu đừng làm phiền tôi”
Tống Tùy Hướng nghe xong nhất thời ngạc nhiên không nói nên lời.
Tống Tùy Hướng vào quân khu cùng một lần với Mạc Tinh Duyệt, đều là tinh anh trong hàng tinh anh. Mấy vị cấp trên không hiểu sao rảnh rỗi, suốt ngày tổ
chức trận đấu giao hữu giữa đội Trinh sát với đội Đặc nhiệm, mà đối tượng tham gia chỉ đích danh
anh với Mạc Tinh Duyệt.
Cho dù đấu giao hữu nhưng Mạc Tinh Duyệt
rất nghiêm túc, nghiêm túc đến cái mức chưa lần
nào để Tống Tùy Hướng thẳng một lần. Tống Tùy
Hướng lại rất hiếu chiến, cũng hơi hơi trọng sĩ diện, đây là anh trọng sĩ diện thay cho cha mình.
Con trai của thủ trưởng Tống thua con trai của thủ trưởng Mạc, người ngoài đồn qua đồn lại anh sợ cha mình sẽ mất mặt cho nên đã âm thầm tìm Mạc Tinh Duyệt nói chuyện riêng. Anh nhờ vả Mạc Tinh Duyệt thua mình một lần để anh vớt vát lại chút sĩ diện, mười trận, chỉ cần để anh đánh thắng một trận là được.
Khi đó Mạc Tinh Duyệt im im không nói gì làm Tống Tùy Hướng tưởng như vậy là đồng ý rồi.
Qua hôm sau, anh mới lĩnh ngộ, không nói gì tức là không đồng ý. Mười trận, anh thua toàn tập mười trận. Bây giờ tự nhiên Mạc Tinh Duyệt lại hạ mình, chủ động nói chuyện này với mình, Tống Tùy Hướng thấy rất đáng nghi. Có lẽ... nguyên nhân nằm ở chỗ cô gái nhỏ tên Kỷ Từ Nhiên kia rồi.
Tống Tùy Hướng hắng giọng, làm bộ nói: “Cậu đã
muốn thua tôi như vậy thì tôi sẽ giúp cậu. Ba ngày nữa gặp lại, đừng có quên đó.”
Nói xong, Tống Tùy Hướng hất cằm rời đi, trong lòng vui mừng vô cùng, ba ngày sau anh sẽ không bị cha già nhà mình cằn nhằn nữa.
Mạc Tinh Duyệt tiễn được Tống Tùy Hướng đi thì quay trở lại bên cạnh Kỷ Từ Nhiên.
Kỷ Từ Nhiên hỏi: “Anh trai vừa rồi là cũng làm việc ở đây ạ?”
Mạc Tinh Duyệt hơi không vui vì Nhiên Nhiên quan tâm
đến Tống Tùy Hướng, nhàn nhạt nói: “Ừm, là người bên Cục Trinh sát.”
“Trước đây em cứ tưởng chỉ có mình anh mặc quân phục là đẹp, không ngờ anh trai kia mặc cũng khí chất vô cùng.”
Kỷ Từ Nhiên thấy sao nói vậy, dáng người Tống Tùy Hướng khá giống với Mạc Tinh Duyệt, chân dài, vai rộng, eo thon, còn có cơ bắp, mặc quân phục lên người gọn gàng mà khí chất ngất trời.
Mạc Tinh Duyệt hừ một tiếng, lộ ra gương mặt không vui, chỉ là Kỷ Từ Nhiên lại không phát hiện ra dáng vẻ lúc này của anh. Không hiểu sao anh im lặng một hồi thì mở miệng hỏi: “Anh với cậu ta, ai mặc quân phục đẹp hơn?”
Kỷ Từ Nhiên nghiêng đầu cười tươi, chẳng cần suy nghĩ mà nói: “Đương nhiên là anh đẹp hơn rồi.”
“Đẹp hơn ở chỗ nào?” Lần đầu tiên trong đời, Mạc Tinh Duyệt quan tâm sâu sắc đến một
chuyện mà chỉ có chị em phụ nữ mới quan tâm.
Em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn? Em đẹp hơn ở chỗ nào? Mẹ của Mạc Tinh Duyệt ngày nào cũng xem phim truyền hình dài tập, mỗi lần anh về Mạc gia là không hiểu sao lại nghe được câu này, bây giờ đã thuộc làu làu rồi.
Kỷ Từ Nhiên cười, thẳng thắn bảo: “Mặt của anh đẹp trai hơn.”
Lần đầu tiên trong đời Mạc Tinh Duyệt muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cha mẹ mình vì đã cho anh gương mặt này.
“Vậy sao?” Khóe môi Mạc Tinh Duyệt cong lên, cơ hồ cười không có điểm dừng.
Không lâu sau, Kỷ Du Triệt cũng đến, trên tay còn cầm theo một máy ảnh làm quà sinh nhật cho bạn thân.
Kỷ Từ Nhiên săm soi máy ảnh rồi bảo anh trai mình chụp cho cô với Mạc Tinh Duyệt một tấm ảnh. Kỷ Du Triệt đồng ý, vội chạy ra xa để lấy được toàn cảnh mặt trời lặn cùng với cảnh cổng quân khu hoành tráng. Máy ảnh giơ lên, kêu tách một tiếng liền chụp được Mạc Tinh Duyệt cùng Kỷ Từ Nhiên đứng cạnh nhau.
Kỷ Du Triệt kiểm tra tấm hình, cảm thấy chưa hài lòng vì Mạc Tinh Duyệt không nhìn vào camera, anh dời tầm mắt nhìn về phía Mạc Tinh Duyệt, định nói bạn mình điều chỉnh lại tư thế. Có điều, khi nhìn thây nụ cười say đắm cùng ánh mắt trìu mến Mạc Tinh Duyệt đối với em gái mình thì Kỷ Du Triệt không lên tiếng nữa.
Ráng chiều ấm áp ôm lấy cả bầu trời rộng lớn, hoàng hôn phủ một tầng sắc đỏ yêu kiểu lên những con người đứng trước cổng quân khu. Trong mắt, trong tâm Mạc Tinh Duyệt đều là dáng vẻ xinh đẹp của Kỷ Từ Nhiên.
Rời khỏi quân khu, ba người đến nhà hàng do Kỷ Du Triệt đặt lịch trước ăn tối. Ăn tôi xong, Kỷ Du Triệt muốn đưa Mạc Tinh Duyệt đi bar, đàn ông tụ tập
với nhau không thể thiếu rượu.
Kỷ Từ Nhiên tất nhiên không được cho đi theo, Kỷ Du Triệt đi gọi cho tài xế Kỷ gia đến đón về.
Kỷ Từ Nhiên cũng hiểu chuyện, không đòi đi
theo, cô nhóc đổi chỗ ngồi qua bên cạnh Mạc Tinh Duyệt rồi bảo anh nhắm mắt lại.
Mạc Tinh Duyệt không biết cô nhóc định làm gì nhưng vẫn rất cưng chiều cô mà nhắm nghiền hai mắt.
Kỷ Từ Nhiên nắm lấy tay trái của anh, sau đó anh cảm nhận được cái mát lạnh của kim loại tiếp xúc với da thịt, không cần mở mắt anh cũng biết Kỷ Từ Nhiên đang đeo vòng tay cho mình.
“Anh mở mắt đi”
Mạc Tinh Duyệt nghe lời cô, mở mắt liền nhìn xuống tay trái của mình, trái tim nhảy loạn, xúc động nói: “Cảm ơn em.”
“Tên của anh nghe giống mấy vì sao nên em mua vòng tay có ngôi sao cho anh. Hơi nữ tính chút nhưng đẹp đúng không?”
Mạc Tinh Duyệt gật đầu, trong mắt tràn ra
sự yêu thích: “Rất đẹp, rất hợp với anh.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em
- Chương 16: Giấc Mộng Đẹp Đẽ