Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em

Chương 10: Chỉ Có Hận Mới Là Thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơ Hàn Uy nói hôm khác sẽ đến đưa Kỷ Từ Nhiên đi chơi, Mạc Tinh Duyệt cứ nghĩ sẽ phải qua hai ba ngày gì đó anh ta mới đến, nhưng không ngờ, ngay hôm sau, Cơ Hàn Uy đã lái xe tới cửa đón Kỷ Từ Nhiên.

Kỷ Từ Nhiên đứng trước cổng, chần chừ mãi không muốn lên xe cùng Cơ Hàn Uy, Mạc Tinh Duyệt thấy vậy liền đến bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bảo: “Làm sao vậy? Em không muốn đi?”

Cơ Hàn Uy đang mở cửa xe, nghe câu này động tác lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Tinh Duyệt, vừa hay Mạc Tinh Duyệt cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt Mạc Tinh Duyệt thâm trầm, không có thiện cảm.

Cơ Hàn Uy biết, Mạc Tinh Duyệt vô cùng không muốn anh đưa Kỷ Từ Nhiên đi.

Hai năm qua, Mạc Tinh Duyệt vẫn luôn không muốn giao Kỷ Từ Nhiên cho anh và bây giờ cũng vậy. Sẽ chẳng có ai muốn giao người con gái mình yêu thương cho tên đàn ông khác.

Cơ Hàn Uy với Mạc Tinh Duyệt đều giương mắt nhìn nhau rất lâu, đương nhiên đều là cái nhìn muốn đối phương biến đi cho khuất con mắt.

Đột nhiên, Mạc Tinh Duyệt nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh. Sau đó anh dời tầm mắt đến trên người Kỷ Từ Nhiên, nắm lấy tay cô xoa xoa, ôn nhu nói: “Nếu em sợ thì không cần đi cũng được.”

Động tác thân mật này, trong giây lát đã khiến cho Cơ Hàn Uy cảm thấy khó chịu, hai hàng lông mày khẽ cau lại.

“Em muốn đi.” Kỷ Từ Nhiên kín kẽ nhìn Mạc Tinh Duyệt, nhỏ giọng nói nhưng trong lòng lại có chút không nỡ.

Lúc Cơ Hàn Uy tìm đến, cô cảm thấy anh đến rất đúng lúc, cả ngày hôm qua cô đau đầu tìm đủ cách để cắt đứt mối quan hệ vợ chồng giữa hai người. Bứt tóc vặn óc đến cuối ngày, Kỷ Từ Nhiên cũng tìm ra được một cách triệt để nhất chính là hủy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.

Cô với Cơ Hàn Uy chưa tổ chức đám cưới thành công, thứ duy nhất chứng minh mối quan hệ của hai người họ chỉ có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, Kỷ Từ Nhiên nghĩ đơn giản, cứ hủy tờ giấy đó là được.

Nhưng bây giờ lương tâm của Kỷ Từ Nhiên cắn rứt không ngừng. Kiếp trước, lúc cô cùng với Cơ Hàn Uy hẹn hò có đυ.ng mặt Mạc Tinh Duyệt một lần, lần đó là ở trước cổng nhà Kỷ gia.

Cơ Hàn Uy đến đón cô đi chơi còn Mạc Tinh Duyệt đến làm khách. Khi đó, cô cố ý làm ra các hành động thân mật tình tứ với Cơ Hàn Uy để Mạc Tinh Duyệt nhanh chóng từ bỏ tình cảm với mình.

Rõ ràng cô thấy gương mặt Mạc Tinh Duyệt đau khổ, đáy mắt tràn ngập chua xót, giày vò bao phủ khắp người anh nhưng vẫn bất chấp làm ra những hành động ngu ngốc.

Kỷ Từ Nhiên tự nhiên cảm thấy, cô của kiếp trước sao mà khốn nạn thật. Bây giờ cô mà đi với Cơ Hàn Uy có phải sẽ khiến Mạc Tinh Duyệt tổn thương như lần đó không?

“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.”

Cơ Hàn Uy đi tới, kéo người Kỷ Từ Nhiên về phía mình, mỉm cười hòa nhã với Mạc Tinh Duyệt, đáy mắt hiện lên tia khıêυ khí©h.

Kỷ Từ Nhiên do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định đi cùng Cơ Hàn Uy, cơ hội không mấy khi mới có, cô phải tận dụng, còn Mạc Tinh Duyệt, anh vẫn ở đó, cô sẽ dành thời gian bù đắp cho anh sau.

Trước khi lên xe, Kỷ Từ Nhiên vẫy tay với Mạc Tinh Duyệt, cười giòn tan: “Buổi tối em muốn ăn cơm với cá.”

Sắc mặt Mạc Tinh Duyệt vốn trầm xuống bỗng nhiên sáng bừng lên. Lời nói vừa rồi của Kỷ Từ Nhiên như hòn đá nhỏ quăng vào trong hồ lớn, kí©h thí©ɧ sóng gợn lăn tăn.

Mạc Tinh Duyệt gật đầu, khóe môi cong lên cười rạng rỡ: “Được, anh nấu cơm chờ em về.”

Đợi đến khi xe đi khuất tầm mắt, Mạc Tinh Duyệt mới thôi giữ vững nụ cười trên môi. Anh vuốt mặt, não nề nhìn trời, bầu trời hôm nay mây mù giăng kín, không thấy ánh mặt trời.

Cơ Hàn Uy vốn định đưa Kỷ Từ Nhiên đi tới một vài chỗ trước đây hai người từng đến, nhưng Kỷ Từ Nhiên lại muốn quay về căn hộ mà trước khi kết hôn hai người đã mua.

Cơ Hàn Uy ngạc nhiên hỏi: “Làm sao em biết đến căn hộ đó?”

Kỷ Từ Nhiên vặn xoán ngón tay, giả vờ sợ sệt, không tự nhiên đáp: “Mẹ em kể.”

Cơ Hàn Uy nghe theo ý muốn của Kỷ Từ Nhiên mà đổi lộ trình, trên đường đi anh phấn khích kể cho cô nghe những kỉ niệm hẹn hò của hai người.

Hai năm hẹn hò, có một số kỷ niệm đẹp đẽ Kỷ Từ Nhiên đã quên đi nhưng Cơ Hàn Uy lại nhớ rất rõ.

Kỷ Từ Nhiên yên lặng nghe anh kể, ánh mắt phức tạp, trong lòng căn bản là vui không nổi.

Xe đi được nữa đoạn đường, Kỷ Từ Nhiên giả vờ bảo mệt, lưng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Cơ Hàn Uy cũng không kể nữa, anh tập trung lái xe, lâu lâu lại nhìn sang cô.

Trời hôm nay không có nắng, mây phủ tầng tầng lớp lớp, không khí ẩm thấp bao phủ, có lẽ chút nữa sẽ đổ mưa. Hai hàng cây bên đường không ngừng lùi lại rồi trở thành những chấm nhỏ trong mắt người.

Kỷ Từ Nhiên nhớ lần đầu tiền cô gặp Cơ Hàn Uy cũng là vào một ngày trời không có nắng. Cơ Hàn Uy học trên cô hai khóa, là bạn cùng lớp với Tưởng Vi cũng là chủ tịch hội học sinh.

Lần đầu tiên Kỷ Từ Nhiên đến trường đại học, Tưởng Vi chủ động muốn đưa cô đi thăm quan quanh trường nhưng đột nhiên có việc bận nên nhờ Cơ Hàn Uy đi thay.

Ngày đó, nụ cười rực rỡ mà dịu dàng của Cơ Hàn Uy đã khiến cho trái tim thiếu nữ của Kỷ Từ Nhiên xao xuyến. Tình cảm cô dành cho anh lúc đầu chỉ là ngưỡng mộ, và đơn thuần là yêu thích như cái cách con người ta vẫn hay yêu thích những thứ gì đó đẹp đẽ.

Cơ Hàn Uy ở trường luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc cho cô, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết hơn. Ba tháng sau, Tưởng Vi nói cho cô biết Cơ Hàn Uy là người được cứu ra cùng một lần với cô trong trận hỏa hoạn năm xưa.

Chỉ với nhiêu đó thôi, Kỷ Từ Nhiên mơ hồ cho rằng Cơ Hàn Uy chính là người đã che chở cho cô khi xà nhà bén lửa ghi ngút xập xuống. Ngay ngày đó, cô đã đi tìm Cơ Hàn Uy để xác nhận xem người đó có đúng là anh không.



Cơ Hàn Uy thừa nhận, đồng thời cũng thổ lộ tình cảm của mình. Kỷ Từ Nhiên có hỏi anh vì sao lúc đầu không nói ra mình là người đã cứu cô.

Cơ Hàn Uy làm ra bộ dạng khổ sở nói rằng: “Anh muốn em thích con người thật của anh chứ không phải thích anh vì anh đã cứu em. Cho nên, nếu em không thích anh thì cứ từ chối, không cần vì ơn nghĩa kia mà bắt ép bản thân làm điều mình không thích.”

Những lời đó đã làm cho Kỷ Từ Nhiên cảm động kịch liệt, chẳng mảy may nghi ngờ mà vui sướиɠ đồng ý hẹn hò với anh ngay lập tức.

Kể ra đầu óc của Kỷ Từ Nhiên cũng đơn giản, nói sát nghĩa là có não mà không biết dùng. Nếu Cơ Hàn Uy thật sự không muốn dùng ơn nghĩa để ràng buộc cô thì đáng lẽ ra, anh không nên thừa nhận mà chỉ cần tỏ tình với cô.

Có những thứ đơn giản như vậy nhưng phải trải qua hai đời, Ky Từ Nhiên mới nhận ra được.

Từ lúc bắt đầu, cô đã bị Cơ Hàn Uy, Tưởng Vi thao túng.

Xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, Cơ Hàn Uy nhanh chóng xuống xe, vòng qua mở cửa cho Kỷ Từ Nhiên: “Đến nơi rồi.”

Kỷ Từ Nhiên thu hồi ánh mắt thẩn thờ, trầm mặc xuống xe.

Cơ Hàn Uy đưa chìa khóa cho nhân viên lái xe vào bãi sau đó quay sang cười với Kỷ Từ Nhiên, giọng nói có chút khẩn trương: “Em có nhớ lại được gì không? Có thấy nơi này quen thuộc không?”

Kỷ Từ Nhiên ngẩng đầu nhìn tòa chung cư mấy chục tầng, một cơn gió thổi tới cuốn tóc bay lên che khuất tầm mắt cô.

Ngay lúc này, đáy mắt của Kỷ Từ Nhiên hiện lên tia giễu cợt, làm sao mà không nhớ được cơ chứ.

Cái l*иg mỹ mạo từng giam giữ cô gần một năm.

Nơi khởi đầu của bi kịch cũng là nơi cuối cùng chứng kiến bi kịch kết thúc.

Vén tóc ra sau vành tai, Kỷ Từ Nhiên nhàn nhạt đáp: “Không nhớ.”

Cơ Hàn Uy khẽ nhíu mày, đối với việc Kỷ Từ Nhiên mất trí nhớ, quên đi hết khoảng thời gian ở bên mình, Cơ Hàn Uy cảm thấy có chút chua xót, nhưng đến cuối cùng anh không nghĩ ra, bản thân đang chua xót cho cái gì.

Rõ ràng anh chẳng có tình cảm với cô, trước sau như một luôn cười chê cô ngu ngốc, dễ bị lừa.

Có lẽ, anh chua xót cho những toan tính, những công sức của mình bỏ ra trong hai năm qua, kế hoạch thành công được một nữa thì trong nháy mắt đã đổ vỡ, phải bắt đầu lại từ đầu.

Cơ Hàn Uy cười dịu dàng, nắm lấy tay Kỷ Tử Nhiên, dắt cô đi vào tòa nhà.

Ký ức mất đi rất khó lấy lại được, Mạc Tinh Duyệt cố gắng nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả, bây giờ coi như anh đã hiểu được chút ít cảm giác bất lực của anh ta.

Căn hộ mà Cơ Hàn Uy cùng Kỷ Từ Nhiên mua là loại căn hộ hai tầng, có ban công. Trước khi tổ chức đám cưới, hai người đã dọn đồ đạc đến đây một tuần trước, hiện tại Cơ Hàn Uy đang sống ở đây, giấy chứng nhận đăng ký kết hôn được cất trong thư phòng của anh.

Kỷ Từ Nhiên vào nhà, ngồi an tĩnh trên sofa, Cơ Hàn Uy lên lầu tầm năm phút thì trở xuống, trong tay cầm theo một cuốn ablum ảnh màu đỏ.

Anh đặt cuốn ablum lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách khá gần nhưng cũng có chừng mực.

“Đây là ablum ảnh cưới của chúng ta.”

Kỷ Từ Nhiên tò mò nhìn Cơ Hàn Uy sau đó nhìn sang cuốn ablum, Cơ Hàn Uy thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Em có muốn xem không?”

Kỷ Từ Nhiên không nói gì chỉ gật đầu làm ra bộ dạng rất muốn xem, trong lòng lại giễu cợt: Không muốn xem mà được à?

Cơ Hàn Uy cùng Kỷ Từ Nhiên ngồi xem ablum, lâu lâu anh lại kể cho cô nghe một số chuyện xảy ra trong ngày chụp ảnh cưới.

Cơ Hàn Uy đã cho người điều tra nhưng không rõ vì sao Kỷ Từ Nhiên lại bị thương ở đầu và được Mạc Tinh Duyệt đưa đến bệnh viện, anh thử hỏi cô nhưng cô lại gãi đầu, ngu ngơ đến hồi lâu thì nói không nhớ.

Ngoài trời mây mù kéo đến dày đặc, gió lạnh nổi lên, thổi tấm rèm cửa màu trắng bay phấp phới. Kỷ Từ Nhiên chăm chú xem từng tấm hình trong cuốn ablum, còn Cơ Hàn Uy ngồi bên cạnh, chống cằm ngắm cô.

Một tuần trước, Kỷ Từ Nhiên còn quấn quýt ở bên anh không rời nữa bước, miệng thì nói chuyện không ngừng, ríu rít như chú chim sẻ. Đổi lại bây giờ, cô chẳng nói lấy một câu, ánh mắt nhìn anh thì lạnh nhạt xa cách.

Cơ Hàn Uy híp mắt nghĩ ngợi, thì ra người mất trí nhớ là như vậy.

Đột nhiên, trong đầu nghĩ đến một thứ hay ho, anh vội nói: “Em ngồi đây, anh lên lầu lấy cái này.”

Đợi Cơ Hàn Uy đi khuất sau hàng lang, Kỷ Tử Nhiên mới gấp cuốn ablum trong tay lại, gương mặt ngây ngô liền chuyển sang lạnh tanh.

Tầm mắt cô dừng trên bìa ablum màu đỏ tươi, trong lòng như có kim châm vào. Ngày chụp ảnh cưới, cô đã lựa cuốn ablum này để đựng hình, lúc đó cô còn nghĩ rằng hỉ sự thì nên chọn màu đỏ là hợp nhất, đẹp nhất.

Bây giờ nhìn lại càng thấy giống màu của máu hơn.

Kỷ Từ Nhiên dựa lưng vào thành ghế, dời tầm mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài ban công, không kìm nén được mà thở dài một tiếng.

Thả lỏng được một chút thì có tiếng bước chân vang lên, Kỷ Từ Nhiên quay đầu nhìn thì thấy Cơ Hàn Uy cầm trên tay một cái hộp vuông vuông màu trắng đi xuống cầu thang, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, mỉm cười ngu ngơ.



Cơ Hàn Uy đến chỗ Kỷ Từ Nhiên đang ngồi, quỳ một chân xuống trước mặt cô, ánh mắt thâm tình, ôn nhu nói: “Nhiên Nhiên, đây là nhẫn kết hôn mà hai chúng ta đã lựa trước đây. Vốn là để trong ngày đám cưới trao nhẫn cho nhau nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ anh đeo lên cho em nhé?”

Nói xong không đợi Kỷ Từ Nhiên trả lời, Cơ Hàn Uy mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn dành cho nữ, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của cô mà đeo nhẫn vào ngón áp út.

Trong mắt Kỷ Tử Nhiên xẹt qua tia tối tăm khi nhìn thấy chiếc nhẫn, cô vội thu tay lại giấu ra sau lưng.

Cơ Hàn Uy ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Từ Nhiên: “Em không muốn đeo nhẫn?”

Kỷ Từ Nhiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Em thực sự là vợ của anh?”

Khóe môi Cơ Hàn Uy cong lên, trong mắt hiện lên tia hy vọng mong mảnh: “Nhiên Nhiên, tuy em mất trí nhớ nhưng em thực sự là vợ anh, trước đây chúng ta yêu nhau rất sâu đậm. Chuyển về đây ở bên cạnh anh có được không? Dần dần rồi em sẽ nhớ được những gì đã quên, chúng ta nhất định có thể trở lại như trước đây.”

Kỷ Từ Nhiên nhíu mày nhìn Cơ Hàn Uy, gương mặt lúc này bày ra biểu cảm hoài nghi.

Trước đây, yêu sâu đậm không phải là chúng ta mà chỉ có mình em.

Kiếp này, em tuyệt đối không ở bên cạnh anh.

Chúng ta không trở lại như trước được nữa. Từ khi bắt đầu, vốn dĩ là em đã sai rồi.

Cơ Hàn Uy đợi mãi không thấy cô trả lời, anh khẽ gọi: “Nhiên Nhiên?”

“Anh yêu em?” Kỷ Từ Nhiên nghiêng đầu mỉm cười mà hỏi nhưng ánh mắt nhìn anh lại lãnh đạm vô cùng.

Cơ Hàn Uy thoáng rùng mình, không biết có phải anh quá nhạy cảm hay không nhưng anh có cảm giác, ánh mắt kia của Kỷ Từ Nhiên như nhìn thấu mình.

Giống như, cô đã phát hiện ra bí mật mà anh che giấu bấy lâu nay.

“Anh yêu em.” Cơ Hàn Uy nói một cách rõ ràng mà thận trọng.

Kỷ Từ Nhiên ung dung, có phần hời hợt hỏi lại: “Thật sao?”

“Là thật!” Cơ Hàn Uy mỉm cười chân thành, bình tĩnh đối diện với sự khác biệt quá lớn sau khi mất trí nhớ của Kỷ Từ Nhiên.

Lúc trước cô chưa từng hỏi anh mấy câu này. Mà anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô hỏi như vậy.

Tay phải Kỷ Từ Nhiên giấu sau lưng siết thật chặt khi nghe Cơ Hàn Uy trả lời, cổ họng đắng chát. Trải qua hai kiếp, cô đã nhận ra, trên đời này, cái gì cũng có thể giả.

Chỉ riêng có hận mới là thật.

“Hôm trước mẹ em có nói em với anh đã ký giấy gì đó mà chứng minh chúng ta là vợ chồng, anh cho em xem có được không?.” Kỷ Từ Nhiên ngây ngô, chớp chớp mắt hỏi.

Cơ Hàn Uy đem nhẫn để vào trong hộp rồi lập tức đứng dậy, xoa đầu cô đáp: “Là giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, để anh đi lấy cho em.”

Kỷ Từ Nhiên gật đầu mỉm cười ngoan ngoãn, trong lòng thầm khen chính mình diễn xuất quá đỉnh, không đi làm diễn viên đúng là phí tài năng.

Nhìn Cơ Hàn Uy lật đật chạy lên lầu, Kỷ Từ Nhiên đổi tư thế ngồi, gác chéo chân mà cười cợt một tiếng.

Kiếp trước cô bị người khác thao túng. Kiếp này, mệnh của cô phải do cô nắm giữ.

Ngoài trời vang lên tiếng sấm rền, Kỷ Từ Nhiên ngẫm nghỉ một chút rồi đứng dậy bước đến gần cửa kính quan sát.

Bầu trời bây giờ mây mù đen kịt, gió nổi mạnh, có lẽ chưa quá mười lăm phút nữa trời sẽ đổ mưa lớn.

Tầm mắt Kỷ Từ Nhiên lại dừng trên bộ bàn ghế mây đặt ngoài ban công không có mái che, môi mỏng khẽ câu lên.

Xem ra ông trời giúp cô rồi.

Khi Cơ Hàn Uy cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn xuống lầu thì đã không còn thấy Kỷ Từ Nhiên ngồi trong phòng khách, anh tìm một vòng thì phát hiện cô đang ngồi ngoài ban công.

“Sao em lại ra đây, trời sắp mưa rồi.” Cơ Hàn Uy bước đến gần, ân cần nói.

Kỷ Từ Nhiên đáp: “Bên trong ngột ngạt, em muốn ra đây hít khí trời một chút.”

Sau đó cô nghiêng đầu, đôi mắt hạnh nhân sáng lên nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy màu đỏ trong tay Cơ Hàn Uy.

“Là cái đó hả?”

Cơ Hàn Uy kéo ghế ngồi xuống, đưa giấy về phía Kỷ Từ Nhiên: “Ừm, là giấy đăng ký chứng nhận kết hôn.”

Kỷ Tử Nhiên tiếp nhận giấy từ tay Cơ Hàn Uy, vẻ mặt trầm trồ mà hứng thú như đứa trẻ cầm được thứ đồ chơi lạ mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »