Vừa rồi cảm xúc căng chặt, chưa từng chú ý, hiện giờ độ ấm thân thể đang chậm rãi khôi phục, Giang Nguyệt Điệp mới phát hiện tựa hồ dưới thân mình không phải là giường đệm.
Thời điểm lần đầu tiên nằm xuống liền cảm thấy cộm đến hoảng, Giang Nguyệt Điệp duỗi tay sờ trên mặt đất một chút, quả nhiên, căn bản không có đệm chăn linh tinh gì cả, trực tiếp là sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh.
Khá lắm, toàn bộ địa lao “Thuần ngục phong” này còn rất thời thượng.
Giang Nguyệt Điệp đối mặt với biến cố thật lớn cũng chưa từng sợ hãi, thế mà sau khi phát hiện hoàn cảnh ác liệt ở địa lao, lại rốt cuộc nhịn không được mà thở dài.
Nhà tù không lớn, Mộ Dung Linh nghe thấy Giang Nguyệt Điệp thở dài, cuối cùng tâm thế cảnh giác làm nàng không dám tới gần, nhưng lại nhịn không được hỏi một câu: “Vì sao ngươi lại thở dài, bổn, ta biết được một người rất lợi hại, hắn không sợ mấy thứ này…”
Thời điểm nói tới đây, Mộ Dung Linh ngừng câu chuyện, đông vọng tây nhìn một phen, cứ việc nàng cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng động tác này có thể làm nàng yên tâm rất nhiều.
“Tóm lại, hắn khẳng định sẽ đến cứu ta, thời điểm cứu ta, nhất định sẽ đem ngươi cùng cứu ra!”
Người “Rất lợi hại” trong miệng Mộ Dung Linh, chính là nam chủ Sở Việt Tuyên. Chẳng sợ trước đó hai người có nhiều tranh chấp, nhưng thật sự người đang ở hiểm cảnh, thời điểm đường cùng, Mộ Dung Linh đối với Sở Việt Tuyên lại là trăm phần trăm tín nhiệm.
Đương nhiên, đối với điểm này, Giang Nguyệt Điệp cũng không hoài nghi.
Dù sao cũng là nam nữ chủ nguyên tác, chẳng sợ lúc đầu tính cách có chút chấp nhặt, nhưng ở việc đại nghĩa tuyệt sẽ không gây ra lầm lỗi.
Nhưng là Giang Nguyệt Điệp cảm thấy, chính mình ở hiện tại đối mặt với vấn đề mấu chốt không phải là cái này.
“Ta không lo lắng điểm này”.
Mộ Dung Linh không khỏi tò mò truy vấn: “Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Giang Nguyệt Điệp trầm mặt một giây, cuối cùng quyết định thẳng thắn thành khẩn: “Trên mặt đất vừa cứng lại vừa lạnh, dựa theo vừa rồi ngươi miêu tả “Ba ngày đều như thế”…. Chỉ sợ ta sẽ thật sự ngủ không được”.
Mới vừa rồi Mộ Dung Linh chính là nói, nàng tính toán căn cứ vào số lần đưa cơm, đã ở trong phòng giam ngây người ba ngày.
Giang Nguyệt Điệp đầy mặt u sầu.
Ba ngày a! Đây chính là ước chừng ba ngày a!
Làm tiêu chuẩn “Chủ nghĩa hưởng lạc” trong miệng bạn bè thân thích, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy cái gì mà “Sắm vai nhân vật” linh tinh không là vấn đề, cùng lắm thì coi như là một trận đắm chìm đánh gϊếŧ trong kịch bản.
Nhưng phẩm chất sinh hoạt giảm xuống, làm Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Không hưởng lạc, thà chết a.
Trong lúc nhất thời, Giang Nguyệt Điệp thậm chí bắt đầu do dự, nếu giờ phút này mình bắt đầu bãi công, hệ thống sẽ thờ ơ lạnh nhạt, hay là vẫn ra tay tương trợ?
Trong lúc Giang Nguyệt Điệp đang đắm chìm trong tự hỏi không hề biết, ở một chỗ khác trong địa lao, nữ chủ nguyên tác đã trợn mắt há hốc mồm.
Mộ Dung Linh không thể tưởng tượng được mà trừng lớn hai mắt, lại lần nữa mở miệng, thanh âm không khống chế được mà cất cao rất nhiều.
“Đã đến lúc này, ngươi còn nghĩ đến việc ngủ thoải mái?”
“Đương nhiên”.
Giang Nguyệt Điệp kỳ quái mà nhìn về phía phương hướng Mộ Dung Linh: “Chỉ khi ngươi từ bỏ chính mình, thì mới có thể bị thế gian này vứt bỏ”.
“Cho nên chỉ cần còn sống, chúng ta liền không nên từ bỏ kiên trì hướng tới sinh hoạt tốt đẹp”.
…. Nghe xong cũng có vài phần đạo lý? Mộ Dung Linh mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Nhưng mà ở ngay lúc nàng thiếu chút nữa là bị thuyết phục, lại nghe Giang Nguyệt Điệp lẩm bẩm nói: “Huống hồ nếu ngủ không tốt, một ít chỗ tốt đẹp của ta, thí dụ như sắc mặt ta hoàn mỹ, không thể bắt bẻ trạng thái tinh thần, thậm chí là phẩm đức tốt đẹp của ta, tất nhiên đều bị phá hủy…”
Mộ Dung Linh: “….”
Công chúa điện hạ từ nhỏ sinh hoạt trong hoàng cung không nhịn được mà lâm vào trầm mặc.
Rốt cuộc bá tánh ngoài cung đều như thế, hay là cô nương này có vận khí tốt, tại địa lao phá lệ không giống người thường?
----
“Khôi lỗi sư này chân thân không rõ, có lời đồn rằng, hắn lấy thịt người để ăn, máu người để uống, da người làm bóng, xương người làm con rối, nhưng thật ra chưa có tập tính đặc thù gì”.
Khi nói tới đây, Sở Việt Tuyên cau mày, buông xuống thư tín của sư môn, nhìn về phía sư đệ mình: “Đối với khôi lỗi sư này, sư đệ có ý tưởng gì không?”
Thanh niên được xưng là “Sư đệ” đang đứng bên cửa sổ, rũ mắt nghe sư huynh nói, khi bị nhắc tới, hơi hơi nghiêng mặt đi.
Ngoài cửa sổ một tia ánh nắng chiều vừa lúc dừng lại trên người hắn, càng thêm vẻ trường thân ngọc lập trên người Ôn Liễm Cố, tựa như trích tiên thế ngoại.
Trên mặt thanh niên mang theo ý cười nhu hòa, hắn lắc đầu, vân đạm phong khinh nói: “Ta chưa từng tiếp xúc với khôi lỗi sư, tạm thời không có manh mối”.
“Bất quá nghĩ đến yêu vật thế gian phần lớn đều như thế, tham lam khát máu, lòng tham không đáy”.
“Bề ngoài cho dù tốt, cũng chung quy bản tính khó dời”.