Edit: E. Coli
Beta: Minh An
Tâm trạng Kiều Nam Gia chìm trong sự lo lắng, cứ như cô là tù nhân đang ngồi chờ kết quả cuối cùng của phiên tòa vậy.
Vốn dĩ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng mọi chuyện ngày càng phát triển theo chiều hướng không thể cứu được.
Não Kiều Nam Gia đã tưởng tượng đến cảnh ba Kiều mẹ Kiều đến đồn cảnh sát tìm cô, vừa sốc vừa tức giận khi nhìn thấy "bạn trai" Bách Nhiên này của cô.
Kiều Nam Gia đã hứa với bố mẹ rằng trước khi thi đại học sẽ không yêu đương, giờ thì hay rồi, trường còn trực tiếp "phát" cho cô một bạn trai.
Người đó lại còn là Bách Nhiên nữa chứ!
Nghĩ như vậy, Kiều Nam Gia đang lo lắng chuyện ba mẹ biết chuyện cô "yêu sớm" dần nghĩ sang việc nếu các bạn nữ trong trường biết cô và Bách Nhiên "yêu sớm", vậy chắc chắn mai Thư Ấu sẽ phải đi nhặt xác cho cô.
Cuộc sống nhỏ bé của cô sẽ kết thúc một cách thật vĩ đại.
Kiều Nam Gia rùng mình.
Chú cảnh sát đứng cạnh Kiều Nam Gia là một người đàn ông trung niên hiền lành. Ông thấy thế liền ân cần hỏi thăm Kiều Nam Gia: "Cháu lạnh à? Có muốn uống chút nước ấm không?"
Kiều Nam Gia thầm nghĩ, lúc này, cô chỉ muốn dội một gáo nước lạnh để làm bản thân tỉnh táo. Cô lễ phép lắc đầu, nói lời cảm ơn với ông.
Ánh mắt Bách Nhiên va vào dáng vẻ căng thẳng đến cứng người của Kiều Nam Gia. Cô đang nghiêng mặt, môi mím thẳng.
Phụ huynh hai bên còn chưa đến đã có một vị khách không mời mà tới. Tiếng giày cao gót cô chạm vào nền gạch men lạnh như băng làm mọi người chú ý.
"Kiều Nam Gia đang ở chỗ nào? Thầy tổng phụ trách? Thầy tổng phụ trách cũng ở đây hả?" Cô Trần lo lắng không kém gì thầy tổng phụ trách. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô nhìn hai bạn học sinh.
Kiều Nam Gia rụt rè chào cô Trần, chờ sóng gió ập tới tấm thân nhỏ bé của mình. Không ngờ cô Trần đi đến trước mặt Kiều Nam Gia, nghiêm túc nhìn cô hỏi chuyện: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Em mau nói cho cô!"
Kiều Nam Gia sửng sốt, cô cảm thấy rất cảm động, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra.
"... Mọi chuyện là như vậy ạ. Mặc dù bạn học Bách Nhiên đã làm hơi quá, nhưng là do cậu ấy sợ em bị thương. Mong thầy cô có thể khoan dung với bạn ấy."
Kiều Nam Gia vẫn còn sợ, cô sờ sờ cổ mình... Cảm giác dây đeo camera thắt vào cổ làm cô rất khó chịu, lúc ấy cô chỉ nghĩ tới việc cướp camera về, không quan tâm tới việc mình bị thương. Đến tận khi vào đồn cảnh sát cô mới muộn màng cảm nhận được sự đau đớn truyền từ cổ họng tới.
Trên chiếc cổ trắng nõn có vết đỏ mờ mờ, nó khá nổi bật trên da Kiều Nam Gia, trông rất đáng sợ.
Sau khi xác nhận mọi chuyện chính xác, cô Trần nổi trận lôi đình: "Thằng nhóc kia có phải là đàn ông không vậy? Có mồm thì phải nói chứ, lại còn đánh con gái, là cái thể loại gì vậy trời?"
"Khụ khụ khụ..." Thầy tổng phụ trách đứng cạnh ho khan liên tục để nhắc cô Trần không nói linh tinh.
Vết thương của Tiết Giai không quá nghiêm trọng, trường hợp này cũng không được quy vào phạm tội, cảnh sát đề nghị hai bên nên giải quyết riêng, đồng thời tăng cường giáo dục tư tưởng. Nhưng một trong những nhân vật chính câu chuyện này - Tiết Giai không đồng ý, cậu ta hy vọng việc này càng to càng tốt.
Ba mẹ cậu ta đến hiện trường đầu tiên. Hai người họ là người có mức lương ở tầm trung, con người cũng chẳng hiền lành gì, trên mặt ghi rõ sự tính toán chi tiết.
Nhìn thấy Tiết Giai bị đánh thành ra như thế, phản ứng đầu của họ không phải đau lòng mà tìm thầy giáo hai trường trao đổi về tiền thuốc men và tiền bồi thường tổn thương tinh thần. Hai người họ liên tục nhấn mạnh việc Bách Nhiên phải bị phạt nặng và đình chỉ học hai tuần.
Kiều Nam Gia lo lắng như kiến bò trên chảo lửa, hết nhìn trái lại nhìn phải, chỉ mong có người đứng ra nói lý.
Cô nghĩ kỳ rồi, nếu Tiết Giai lại cố tình gây hấn, cô sẽ giả vờ ngất xỉu. Kiều Nam Gia làm người thật thà sống suốt mười mấy năm bị dồn vào đường cùng nảy ra ý tưởng táo bạo, đến cả biện pháp xấu như thế cô cũng nghĩ ra. Đến cả bản thân Kiều Nam Gia cũng bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Trong lúc mọi người đang ồn ào thảo luận, có hai chiếc xe dừng trước đồn cảnh sát.
Một chiếc ô tô tư nhân, một chiếc taxi, cửa hai xe cùng mở ra, một bên là Bách Quốc Minh - một doanh nhân thành công có diện mạo anh tuấn, phong độ, lịch sự, một bên ba mẹ Kiều đang lo lắng. Vừa bước xuống xe, hai bên đã đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt chuyển từ hoảng hốt đến nghi ngờ, khϊếp sợ rồi căng thẳng, đổi nhanh như lật bánh vậy!
Ba Kiều bị sếp cho nghỉ dài hạn, điều này tương đương với việc ông sẽ là mục tiêu cho đợt cắt giảm nhân sự tiếp theo.
Sự buồn bã trong lòng ông còn chưa kịp xuất hiện bởi ông đang sầu lòng vì chuyện con gái mình yêu sớm. Nhìn thấy người đàn ông trung niên đang bừng bừng sức sống trước mắt, ba Kiều không thể tin được mở to hai mắt.
"Hai người là..."
"Chủ tịch?!"
Mẹ Kiều: "Sao lại như này?"
Ba Kiều lập tức hoảng sợ, ông căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi đầy trán. Ông cẩn thận nói nhỏ với mẹ Kiều: "Đây chính là sếp Bách, chủ tịch của công ty anh."
"Ồ, đó là ông chủ độc thân nhiều năm đành phải dành tất cả thời gian lên công việc của anh đấy à?"
Bách Quốc Minh: "......"
Không ngờ trong mắt nhân viên ông lại là người như vậy.
Lần đầu gặp nhau, vẻ mặt của ba mẹ hai bên đều phức tạp, bọn họ cùng im lặng. Một lúc sau, mẹ Kiều mở miệng hỏi trước: "Con trai của anh?"
Mắt Bách Quốc Minh sáng lên: "Con gái của cô?"
"........"
"........"
*E. Coli: Buổi ra mắt bất ổn :))))
Ba Kiều sợ đến mức không thở nổi, ông suýt ngất đi. Ở công ty ông luôn làm đúng bổn phận, cần cù, chăm chỉ, chỉ trong cuộc họp công ty cuối năm ông mới được nhìn thấy Bách Quốc Minh. Ai ngờ hôm nay lại gặp được đối phương bằng lý do như này.
Chín bỏ làm mười ông và chủ tịch chính là thông gia của nhau!
Bách Quốc Minh chưa bao giờ kích động khi gặp bất cứ chuyện gì. Kể cả khi ly hôn với vợ cũ, ông cũng làm đơn ly hôn và hợp đồng chia tài sản một cách mạnh mẽ, dứt khoát và rõ ràng. Lúc này, gặp được nhân viên nhỏ trong công ty mình, Bách Quốc Minh cũng cư xử một cách lịch sự, khóe môi ông cong lên độ cong thân thiện.
"Mời anh."
"Không, không, không. Phải là ông thông... Mời chủ tịch đi trước!"
Ba mẹ hai bên cùng đi vào, không khí rất yên bình. Nhân lúc này, Bách Quốc Minh gần gũi hỏi chuyện công ty, sau khi biết được câu chuyện bị cấp trên ghim do xin nghỉ phép của ba Kiều, ông nhướng mày mỉm cười.
Vốn ba Kiều không định nói ra chuyện này, nhưng ông là người thật thà, sau khi nói xong, ông liền cảm thấy hối hận, sợ Bách Quốc Minh sẽ lầm tưởng rằng ông "thấy người sang bắt quàng làm họ". Ba Kiều không khỏi cảm thấy lo lắng, liền ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo vợ mình tìm con gái.
Kiều Nam Gia trơ mắt nhìn ba mẹ mình cùng một người đàn ông thành công, mặc đồ sang trọng đi vào cửa.
Mặt Bách Nhiên vô cảm, thậm chí cậu còn chẳng thèm đứng lên.
Chắc trong đồn cảnh sát chỉ có mình Bách Quốc Minh vui vẻ, suýt nữa ông đã bật cười. Bề ngoài ông vẫn giả làm chủ tịch lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ánh mắt ông nhanh chóng dừng trên người Kiều Nam Gia, vờ vô tình quan sát cô một chút.
Cô bé dễ thương và ngoan ngoãn, khác hẳn hình tượng cô gái hư hỏng trong tưởng tượng của ông. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, buộc tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng đôi mắt hạnh của cô không giấu nổi sự lo lắng và căng thẳng.
Vừa nhìn là biết cô là học sinh ngoan không hay gây chuyện!
Bách Quốc Minh càng nhìn càng hài lòng, suýt nữa đã đưa ra quyết định cho hai đứa nhỏ đính hôn làm người nghe phải sốc rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông chuyển sang Bách Nhiên. Bách Nhiên cách Kiều Nam Gia không xa, cậu đang nghiêng người về phía cô, ánh mắt lạnh như băng đề phòng nhìn ông.
Tuy rằng Bách Quốc Minh không hiểu con mình 100%, nhưng lúc này ông có thể kết luận rằng tin đồn hai đứa nhỏ này "yêu sớm" không phải là vô căn cứ.
Bách Quốc Minh yên tâm hơn hẳn.
Ba Kiều mẹ Kiều sắp không xong rồi!
Mẹ Kiều không thể tin vào mắt mình, bà xoa hai mắt, nhìn Bách Nhiên rồi khϊếp sợ bảo ba Kiều: "Em tưởng là lớp trưởng lớp con bé, không ngờ..." Đã không phải lại còn đẹp trai thế này hả?
Vốn dĩ bà định dạy dỗ thằng nhóc dám ngó ngàng đến con mình, nhưng lời đến bên miệng lại quay về.
Ba mẹ Tiết Giai thấy mọi người đến đủ thì bắt đầu lên giọng gây chuyện. Thầy cô và ba mẹ Kiều Nam Gia, Bách Nhiên đều ở đây, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tất cả mọi người ra ngoài giải quyết, để lại hai người Kiều Nam Gia và Bách Nhiên trong phòng.
Kiều Nam Gia đã chuẩn bị xong một đống lời giải thích dài dòng. Không nói ra được, cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô ôm camera, do dự một lúc rồi đứng lên.
"Đi đâu?"
"Tớ..."
Từ lúc đi đến đồn cảnh sát tới giờ, Bách Nhiên luôn giữ im lặng. Lúc cậu tường trình mọi việc với cảnh sát và thầy cô, cậu cũng chỉ nói một câu ngắn: "Không liên quan đến cậu ấy. Là tự em muốn đánh nhau."
Kiều Nam Gia hiểu rõ cậu đang muốn gánh hết trách nhiệm về mình. Ở trường, Bách Nhiên cũng chẳng phải người quá để tâm đến thành tích, vì thế cậu không quan tâm đến mấy chuyện như phạt và đình chỉ học. Còn Kiều Nam Gia cô là học sinh ngoan, có một tương lai xán lạn, chỉ một chút ảnh hưởng nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này của cô.
Không cần nghĩ cũng biết được trong hai người, ai là người bị ảnh hưởng nhiều hơn trong chuyện này.
Cho dù bây giờ cô có ra ngoài cũng không giúp được gì, kết quả cuối cùng không phải do cô quyết định, mà là do Tiết Giai có chịu tha hay không và phương án nhà trường xử lý.
Sự tự trách xâm chiếm ngực Kiều Nam Gia, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô lo lắng ngồi xuống, hai chân nặng như đeo chì, nặng đến mức không nhấc nổi chân. Vai cô khẽ run lên, cô cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, nhưng lại không thể kiềm chế được những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt.
Kiều Nam Giai khịt mũi, quay đầu tránh Bách Nhiên.
Bách Nhiên - người vừa rồi vẫn còn thờ ơ dừng ánh mắt lại về bóng lưng của Kiều Nam Gia.
Sự im lặng bao trùm giữa hai người.
Giọng nói lạnh lùng ngày thường của Bách Nhiên không khỏi dịu đi. Tuy rằng nhìn bên ngoài, trông cậu vẫn hung dữ nhưng thực tế lại dịu dàng hơn rất nhiều.
"Này, cậu khóc cái gì?"