Bách Nhiên chỉ là vô tình tham gia câu lạc bộ thôi. Lúc đó là do tâm tình cậu không tốt nên muốn đổi chỗ để giải sầu, nhìn thấy người ta mời nên đồng ý tham gia. Câu lạc bộ này quy mô không lớn, đầu tư cũng không quá nhiều, tài năng của đồng đội cậu cũng không tính là rất tốt.
Có thể vào trận chung kết, tám phần là nhờ vào cậu.
Sau mấy lần cậu thể hiện nổi bật thì tự nhiên sẽ có người tới đào người. Bách Nhiên đứng giữa lối đi nhỏ đeo khẩu trang đen mặt vô cảm nghe người kia nêu điều kiện.
“Bên nước Mỹ có một ông chủ muốn đào cậu tới, ông trả cậu 500 vạn đô la cho một năm, nếu đổi thành nhân dân tệ thì đó chính là mấy ngàn vạn đấy. Cậu nghĩ kỹ lại xem, chỉ cần làm một hai năm thôi là cả đời này không lo ăn mặc rồi.”
Trong mắt đối phương thì một cậu học sinh có gia cảnh bình thường nghe thấy hơn ngàn vạn khẳng định là bị dọa ngốc rồi.
Quả nhiên Bách Nhiên không nhúc nhích.
Trong mắt anh ta thì đó chính là chưa hiểu việc đời nên khϊếp sợ.
“Nếu cậu nghĩ kỹ thì chờ đến cuối tuần là có thể mua vé máy bay đến nước Mỹ rồi……”
“Tôi nói tôi muốn đi bao giờ?” Giữa hành lang vang lên giọng nói lạnh lẽo của Bách Nhiên.
“…… Ha?”
“Đừng chặn đường.”
Bách Nhiên sáng dậy muộn còn chưa kịp ăn cơm sáng, cả ngày đều ở trong trạng thái vô cùng khó chịu. Nếu đối phương có thể hiểu được ý nghĩa của việc cậu ném tai nghe lên bàn sau khi kết thúc trận đấu thì chắc chắn sẽ không chọn thời điểm này vác mặt tới trêu chọc cậu đâu.
Rốt cuộc thì cậu cũng là một người không lễ phép, không được dạy dỗ cũng không kiên nhẫn.
“Cậu cho rằng tôi là một kẻ lừa đảo hả? Từ từ……”
Lời còn chưa nói xong thì thân ảnh Bách Nhiên đã biến mất ở chỗ rẽ. Nhìn lối cậu đi chắc là đi đến nhà ăn.
“……”
Không phải là điên rồi đó chứ?
Đi nhà ăn?!
……
Tập đoàn Bách thị.
Tòa nhà chọc trời đứng sừng sững giữa Đồng thành không có nhiều lắm. Trên tầng cao nhất có một thân ảnh đang đứng gần cửa sổ sát đất. Khuôn mặt ông nghiêm túc nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, chỉ để lại bóng dáng cao lớn đĩnh bạt.
Trợ lý khẩn trương đổ mồ hôi như mưa: “Là như thế ạ. Bọn họ muốn dùng một số tiền lớn đào Bách Nhiên đến nước Mỹ.”
Bách Quốc Minh đưa lưng về phía anh, trầm mặc hồi lâu rồi tàn nhẫn nói.
“Trời lạnh, nên thu mua câu lạc bộ.”
Lời vừa nói ra thì không khí lạnh hẳn đi.
“Được, tôi đi sắp xếp!” Trợ lý nhanh chóng thức thời rời đi.
Văn phòng to như vậy yên tĩnh không tiếng động.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu xuống mặt đất, phủ lên tóc người đàn ông.
Một lát sau. Bách Quốc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, đột nhiên dỡ bỏ hình tượng nghiêm túc của mình, vẻ mặt hỏng mất đập tay vào kính. Cùng với tiếng đập là âm thanh đau đớn hung dữ vang lên trong văn phòng.
“Bố mày cực cực khổ khổ kiếm tiền là để thằng con về kế thừa gia nghiệp! Thế mà chúng mày lại làm thế. Còn muốn nó ra nước ngoài?
Thằng điên nào ra chủ ý ngu ngốc đó đấy?
Ngày mai 【 bụp ——】 tao 【 bụp ——】 chúng mày 【 bụp ——】……”
Trợ lý đứng ở cửa văn phòng chủ tịch nghiêng người lẳng lặng nghe một hồi lâu.
Sau một lúc yên tĩnh, anh vừa lòng nâng nâng mắt kính.
Quả nhiên hiệu quả cách âm của chiếc cửa mới này rất tốt!
Hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, tin đầu tiên Bách Nhiên nhận được là câu lạc bộ đã bị Tập đoàn Bách thị thu mua.
Cậu trầm mặc nửa thế kỷ.
Bách Nhiên cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Bách Quốc Minh.
“Có bệnh?”
Ông chủ câu lạc bộ cho rằng đối phương nhìn trúng Bách Nhiên. Trong lòng ông mừng thầm, cho rằng Bách Quốc Minh không biết Bách Nhiên sắp bị đào đi, giá trị của câu lạc bộ này cũng không còn cao như vậy nữa. Nên ông ta vui vui vẻ vẻ chào giá rồi ôm của chạy lấy người.
Vừa lúc kết thúc trận chung kết, Bách Nhiên trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà.
Không phải là về để cố gắng học tập thật tốt.
Mà là do câu lạc bộ kia có liên quan đến Bách Quốc Minh thì sẽ không bao giờ cậu xuất hiện ở đó nữa.
Cậu về thế nào lại về cùng một ngày với Bách Ngạn. Bởi vậy sau khi Kiều Nam Gia nhận được tin nhắn “Đã trở về” của Bách Nhiên xong thì ngay tiết thể dục sáng hôm đó đã thấy thân ảnh của Bách Ngạn trong đoàn người.
Nghe nói lần này không phát huy tốt, chỉ lấy được giải nhì.
Kiều Nam Gia do dự một lát rồi thừa dịp thời gian tự học trộm nhắn tin cho Mộc Bạch Phiền.
Nam Gia Có Cá: “Cậu có ổn không?”
Đối phương chậm chạp không nhắn tin trả lời cô.
Lúc này Bách Nhiên đang ở trong nhà Chu Ngôn Quân. Cậu lười biếng nằm dài trên ghế sô pha, Chu Ngôn Quân cầm điện thoại ngồi lên ngồi xuống: “Nha nha nha khó lường ghê nha. Truyền thông đều nói mày là con hắc mã mới xuất hiện năm nay, là thiếu niên thiên tài thần bí.”
Bách Nhiên ghét bỏ nâng mắt lên: “Xưng hô ghê tởm gì thế?”
“Sao thế? Không vui hả? Bao anh em đi ăn chơi đi ~”
Bách Nhiên: “……”
Chu Ngôn Quân thu được ánh nhìn tử vong của Bách Nhiên nháy mắt trở nên ngoan ngoãn: “Mèo ở phòng ngủ, để tao bảo dì giúp việc mang nó ra đây nhé?”
Bách Nhiên gật đầu: “Được.”
“Đúng rồi, tao đặt tên cho nó là Sữa Bò Ngọt, nhũ danh là Sữa Bò. Về sau mày phải đối xử tốt với nó nhé!”
Bách Nhiên: “Hả? Tao đặt tên cho nó rồi, Xấu Xí.”
Chu Ngôn Quân hỏng mất: “Mày đúng là đồ không có thẩm mỹ!”
Chỉ qua nửa tháng thôi mà mèo con lại lớn hơn một chút. Nhìn thấy Bách Nhiên nó vô cùng nhiệt tình nhào qua, meo meo meo không ngừng.
Chu Ngôn Quân oán hận nhìn vật nhỏ ăn cây táo rào cây sung. Cậu chuẩn bị cho nó ăn ở đều là những thứ tốt nhất mà còn không được nó đối xử tốt như Bách Nhiên mới nuôi nó vài ngày.
Bách Nhiên xách theo mèo con nhỏ rời đi. Tài xế của Chu gia trực tiếp lái xe đưa cậu về nhà. Cậu ngồi ở ghế sau. Qua song sắt của l*иg mèo con dùng đầu cọ cọ vào người cậu.
Nó không ngừng kêu “meo meo” thật to làm Bách Nhiên ý thức được có khả năng mình vừa mang theo một thứ cực kỳ phiền phức về nhà.
Cậu trừng mắt liếc nhìn mèo con, duỗi ngón tay đến trước mặt nó ý bảo nó câm miệng. Con vật nhỏ ngây ngốc một lát rồi dùng đầu lưỡi hồng nhạt li3m li3m ngón tay cậu như lấy lòng.
Bách Nhiên sửng sốt lại có chút không biết phải làm sao.
“……”
Đang rảnh nên cậu mở Weibo ra, đọc tin nhắn “Nam Gia Có Cá” gửi lại đây.
Bách Nhiên dứt khoát gửi cho cô một bức ảnh.
“Nam Gia Có Cá” rất nhanh trả lời tin nhắn của cậu.
“Trời ơi đáng yêu quá! Đáng yêu chết mất!”
“Nó xinh quá, về sau khẳng định sẽ là một chú mèo cực kỳ đẹp!”
“Đúng rồi, tớ quên chưa hỏi, tên của nó là gì thế?”
Nhìn câu hỏi cuối cùng, Bách Nhiên trầm mặc một lát.
“Sữa Bò Ngọt.”
……
Hôm nay Kiều Nam Gia vô cùng vui sướиɠ vì mình không chỉ được trò chuyện với nam thần mà còn biết được tên của mèo con ——
Sữa Bò Ngọt.
Thật đáng yêu!
Đáng yêu giống như nam thần á!
Trong lòng cô sung sướиɠ, bong bóng màu hồng bay đầy trong tâm trí cô.
Đêm nay khó có khi “Mộc Bạch Phiền” gửi lại cho cô mấy tấm ảnh chụp Sữa Bò Ngọt. Nằm bò, ngồi, đủ các loại tư thế. Càng nhìn cô lại càng cảm thấy mèo con đáng yêu, càng xem ảnh lại càng cảm thấy yêu thích nó.
Kiều Nam Gia có thể bổ não ra cảnh nam thần ôn nhu vu0t ve mèo con, vẻ mặt mang ý cười.
Kiều Nam Gia: A tớ đã chết! QAQ
Bên kia.
Bách Nhiên ngồi ghế sau hai mặt nhìn nhau với Sữa Bò Ngọt. Mèo con vô tội trợn to hai mắt, lỗ tai rũ xuống, biểu tình muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn, ngay cả tiếng kêu cũng mềm mại dễ thương.
“Meo ~”
Trong đầu Bách Nhiên bỗng hiện ra mấy câu “Nam Gia Có Cá” khen ngợi con mèo này. Cậu bỗng nhiên cảm thấy cô khen cũng không sai. Cậu cúi đầu, vươn ngón tay ra chỗ Sữa Bò Ngọt.
Nó “meo” một tiếng, vươn đầu lưỡi mềm mại li3m li3m ngón tay cậu.
Giây tiếp theo, nó lấy tốc độ sét đánh cắn ngón tay Bách Nhiên!
“……” Bách Nhiên đen mặt, “Quẹo phải chỗ đèn xanh đèn đỏ phía trước.”
Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vẻ mặt ngơ ngác mỉm cười: “Cháu muốn đi đầu?”
Trong tiếng nói của Bách Nhiên có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Đi bệnh viện thú cưng, tiêm vắc-xin phòng dại.”