Chương 9

[Chiếc áo khoác mà cậu ta mặc hình như tôi đã thấy ở đâu rồi? Nhìn quen quá.]

[Nhìn dáng người thật sự giống Địch Chi Nam, mong là không phải cậu ta, tôi không muốn thấy cậu ta trong chương trình mà mình mong đợi lâu nay, thật xui xẻo!]



Bình luận tiếp tục xoay quanh việc xác định danh tính của Địch Chi Nam, và không ít người bắt đầu dùng lời lẽ thô tục để công kích cậu. Địch Chi Nam lại xem rất hào hứng.

009 thắc mắc: “Ký chủ, cậu không tức giận sao?” Mặc dù 009 mới tiếp xúc với Địch Chi Nam chưa lâu, nhưng nó cũng dễ dàng nhận thấy rằng Địch Chi Nam là một người có quyền lực cao, tính cách bá đạo, ngay cả khi nói chuyện thân thiện, ẩn ý vẫn là không thể bị nghi ngờ. Bây giờ những người này chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt mắng cậu, thế mà cậu lại có thể cười tươi như vậy.

“Tức giận sao?” Địch Chi Nam mỉm cười, “Chỉ là vài lời nói gió thoảng qua tai, có gì mà phải tức giận? Tôi lòng dạ rộng lượng, sẽ không bận tâm những chuyện nhỏ nhặt này.”

Với từ “lòng dạ rộng lượng” này, 009 chẳng tin nổi một chút nào, nó băn khoăn một lúc, muốn nói lại thôi.

Địch Chi Nam: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng.”

Nghe Địch Chi Nam mở lời, 009 cuối cùng cũng quyết định hỏi: “Ký chủ, lúc tôi liên kết với cậu, sao cậu lại đá người đó xuống núi?”

“Ánh mắt của gã nhìn khiến tôi không vừa ý.”

009 thấy thế giới quan của mình sụp đổ, chỉ vì một ánh mắt mà đẩy người ta xuống vách núi, cái này gọi là lòng dạ rộng lượng sao?

Địch Chi Nam: “Còn có vấn đề gì nữa không? Hỏi hết một lần đi.”

“Ký chủ, rốt cuộc cậu là ai?”

“Tôi ư? Chỉ là một người nhỏ bé bị lưu đày đến nhân gian thôi mà.”

Người nhỏ bé nào mà có thể cắt đứt cả liên kết với chủ thần? 009 lại càng chắc chắn rằng Địch Chi Nam là một đại ma vương, và một lần nữa gắn nhãn cho cậu là kẻ chuyên lừa gạt hệ thống, “Vậy tại sao cậu lại liên kết với tôi?”

Địch Chi Nam cười, “Chẳng lẽ cậu quên rồi, chính cậu đã liên kết với tôi, tôi chỉ đơn giản đồng ý giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ thôi.”

009: “…” Tuy là thế, nhưng nhiệm vụ đã thất bại từ lâu rồi mà?

Địch Chi Nam: “Thất bại sao? Trong thế giới của tôi không có thất bại.”

009 lúc này mới nhớ ra Địch Chi Nam có thể nghe thấy suy nghĩ của mình, nó lập tức thu lại những suy nghĩ lạc lối.

Lúc này, cả ba người vừa đến điểm đỗ xe, trợ lý đặt vali lên cốp xe, mở cửa mời: “Thầy Địch, mời lên xe.”

Lời mời này khiến cư dân mạng trong phòng livestream phát điên.

Cuộc thảo luận vốn dĩ đang khá hài hòa đột nhiên trở thành một mớ hỗn độn, mặc dù có một vài người lên tiếng bảo vệ Địch Chi Nam, nhưng nhanh chóng bị dìm xuống bởi những tiếng chỉ trích.

Địch Chi Nam lướt qua một lượt bình luận trong phòng livestream, rồi cúi người lên xe, trợ lý định bước theo, nhưng bị nhϊếp ảnh gia đá vào chân nên đành đi đến ghế phụ ngồi.

Trong xe bật sưởi rất ấm, đeo khẩu trang khiến cậu khó thở, Địch Chi Nam liền đưa tay tháo ra, nhϊếp ảnh gia vừa bước lên xe, máy quay suýt chút nữa đυ.ng vào mặt cậu.

Cậu hơi ngả người ra sau, máy quay mới không đập vào cậu, “Cẩn thận chút.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nhϊếp ảnh gia vội vàng xin lỗi, đồng thời lùi máy quay lại một chút, hướng máy quay về phía góc nghiêng của Địch Chi Nam.

Khi máy quay suýt chạm vào mặt Địch Chi Nam, tiếng chửi rủa trong phòng livestream bỗng chốc ngừng lại.

Đến khi nhϊếp ảnh gia ngồi yên vị, bình luận mới xuất hiện trở lại.

[Á á á á! Sao trước đây tôi không phát hiện ra Địch Chi Nam đẹp trai như vậy? Máy quay sát mặt như thế, thậm chí lông tơ trên mặt cũng nhìn thấy rõ, vậy mà cậu ấy không có một lỗ chân lông nào!]

[Đây có phải là cú sốc nhan sắc trong truyền thuyết không? Vừa nãy khi cậu ấy nhìn vào máy quay, tôi cảm giác tim mình ngừng đập luôn rồi, mắt cậu ấy đen và sáng quá, giống như một vòng xoáy hút tôi vào.]