Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm ơn bạn Uyên Nguyễn đã đề cử truyện ㄟ(≧◇≦)ㄏ

___________

Một lúc lâu sau, Địch Chi Nam mới từ từ đáp lại: “Ừ.”

009: “Ký chủ, cậu say rồi à?” Nó nhìn Địch Chi Nam chỉ uống hai ly rượu, sao lại say đến thế? Cơ thể của người chủ trước cũng không như vậy.

“Nhìn thấy thế sao?”

Địch Chi Nam đột ngột lên tiếng, khiến 009 đang thắc mắc bị dọa một phen, “Cậu không say sao?”

“Người ta có một từ gọi là ‘say rồi làm bậy’ không phải sao?” Địch Chi Nam nói, “Dùng ở đây chẳng phải rất phù hợp sao?”

009: “Nhưng cậu không thấy cách này hơi cũ rồi sao?”

“Đây là lần đầu tiên tôi dùng, sao lại cũ được?”

009: “……” Câu đó thật hợp lý.

Lúc này Tư Tòng Cảnh đi đến bên cạnh Địch Chi Nam, “Kiển Kiển?”

Địch Chi Nam ngồi trên ghế, tay cầm một cốc rỗng, dường như nghe thấy anh gọi, từ từ ngẩng đầu lên, mặt đầy đỏ, mắt mơ màng, “Ừ?”

“Em say rồi.” Tư Tòng Cảnh rút cái ly khỏi tay Địch Chi Nam: "Chúng ta lên nghỉ ngơi đi.”

Địch Chi Nam loạng choạng đứng dậy, suýt nữa ngã vào bàn. Tư Tòng Cảnh kịp thời kéo cậu lại, khiến Địch Chi Nam thuận thế ngã vào lòng anh, tay cậu vô tình đè lên cơ bụng của Tư Tòng Cảnh.

Địch Chi Nam reo lên: “Ồ!”

009: “…” Nó bắt đầu cảm thấy thương cảm cho người đàn ông vô tội này.

Tư Tòng Cảnh dừng động tác một lát, sau đó bế Địch Chi Nam lên và đi lên lầu.

Khi vào phòng, Tư Tòng Cảnh định đặt Địch Chi Nam lên giường, nhưng cậu không chịu yên. Địch Chi Nam vòng tay qua cổ anh, bám chặt không buông, miệng mơ hồ nói: “Tôi muốn tắm.”

“Được rồi, tắm thì tắm.” Tư Tòng Cảnh đáp: "Kiển Kiển ngoan, tôi sẽ đi xả nước cho em, thả tôi ra trước được không?”

“Không, tôi muốn tắm cùng anh.” Địch Chi Nam quặp chân quanh eo Tư Tòng Cảnh, cười khúc khích, khuôn mặt vẫn ngây ngô, giống hệt một kẻ say rượu thực thụ.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Tư Tòng Cảnh, nhưng anh không dám mạnh tay thả cậu xuống, đành phải bế Địch Chi Nam vào phòng tắm. Khi nước đã xả đầy, việc cởϊ qυầи áo lại trở thành một thách thức.

“Kiển Kiển, em có tự cởϊ qυầи áo được không?” Tư Tòng Cảnh hỏi.

“Cởϊ qυầи áo?” Địch Chi Nam nghiêng đầu, rồi bắt đầu giúp Tư Tòng Cảnh cởi cúc áo. Chẳng mấy chốc, cậu đã cởi được hai, ba cái.

Rõ ràng không ngờ đến hành động này của Địch Chi Nam, Tư Tòng Cảnh đứng ngẩn ra, trong khi Địch Chi Nam đã kéo áo sơ mi của anh ra.

Hôm nay Tư Tòng Cảnh mặc áo sơ mi đen, dù Địch Chi Nam đã từng nhìn thấy thân hình anh trước đó, nhưng vẫn không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của cơ thể vừa được chính tay mình lột ra. Về mặt hình thể, Tư Tòng Cảnh hầu như không có điểm nào để chê.

Nhưng Địch Chi Nam vẫn nhớ phải diễn vai một kẻ say, cậu đưa ngón tay chạm nhẹ lên ngực Tư Tòng Cảnh, còn nhéo một cái, rồi ngước lên hỏi đầy ngây thơ: “Sao chỗ này của anh lại đỏ hơn của tôi nhỉ? Anh xem thử đi.”

Nói xong, Địch Chi Nam bắt đầu kéo áo mình lên, nhưng lúc này cậu đang mặc một chiếc áo len chui đầu, bên trong còn một lớp áo giữ nhiệt, rất khó cởi. Cậu loay hoay mãi mà không kéo lên được, càng làm càng bực mình.

Địch Chi Nam lảo đảo rời khỏi người Tư Tòng Cảnh, hai tay cậu giữ chặt vạt áo, định kéo lên, nhưng không may trượt chân ngã ngửa về phía sau.

Phía sau cậu là bồn rửa tay, nếu ngã xuống thì ít nhất gáy cũng sẽ bị đập vào đó.

Tư Tòng Cảnh đang bị Địch Chi Nam trêu chọc đến cứng người, vô thức đưa tay ra đỡ lấy cậu. Kết quả là cả hai mất đà ngã xuống, Tư Tòng Cảnh vội một tay ôm lấy đầu Địch Chi Nam, tay kia giữ chặt eo cậu, ngã vào bồn tắm.

May mắn là bồn tắm đã đầy nước, Tư Tòng Cảnh ngã nghiêng vào đó, dù có bị sặc vài ngụm nước nhưng không bị thương. Anh vội vàng đẩy Địch Chi Nam lên, tránh để cậu bị nước làm ngạt.

Ai ngờ Địch Chi Nam lại nằm lên người anh và cười khanh khách: “Haha! Nhìn anh giống hệt gà rớt nước!”
« Chương TrướcChương Tiếp »