Chương 4

Địch Chi Nam xoay đầu xe, động tác của cậu giờ đã trở nên thành thạo hơn, một phút sau, xe của cậu an toàn rời khỏi hầm để xe.

Hai mươi lăm phút sau, Địch Chi Nam đến sân bay. Xe chưa kịp dừng hẳn, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nhanh chóng bước tới. Anh ấy trông thư sinh, anh tuấn, đeo một cặp kính gọng đen, giữa chân mày có vài nếp nhăn sâu, rõ ràng là người hay lo lắng. Lúc này, anh ấy trông rất vội vã, vừa thấy Địch Chi Nam liền bắt đầu lải nhải không ngừng.

"Trời ơi, cậu cuối cùng cũng tới rồi, máy bay còn một tiếng nữa là cất cánh, bây giờ đi làm thủ tục lên máy bay vẫn còn kịp, mau lên."

"Được rồi, cảm ơn anh Trần." Đã đọc qua ký ức của nguyên chủ, Địch Chi Nam có ấn tượng khá tốt về người quản lý này.

Địch Chi Nam mở cửa xuống xe, kéo thấp vành mũ xuống, rồi nói với người quản lý đứng bên cạnh đang ngẩn ngơ: "Đi thôi."

"Ồ, được rồi." Nghe tiếng gọi của Địch Chi Nam, Trần Uyên như bừng tỉnh, lúc này anh ấy mới nhận ra mình vừa nhìn nghệ sĩ nhà mình đến mức đờ đẫn. Anh ấy không khỏi quay đầu nhìn thêm vài lần, ngũ quan vẫn không thay đổi gì, sao hôm nay lại trông đẹp hơn thế này? Chẳng lẽ sau khi trải qua một loạt đả kích, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấu rồi?

Vừa suy nghĩ, Trần Uyên vừa lấy ra một chiếc khẩu trang nghệ thuật màu đen từ túi, "Đeo khẩu trang vào, cẩn thận kẻo bị người ta nhận ra."

Địch Chi Nam ngoan ngoãn nhận khẩu trang và đeo vào.

Thấy nửa khuôn mặt của Địch Chi Nam bị khẩu trang che kín, Trần Uyên cuối cùng cũng có thể kiềm chế ánh mắt không còn lơ đãng nhìn vào mặt cậu nữa. Anh ấy dẫn Địch Chi Nam vào lối VIP. "Lần này ghi hình chương trình cần hai tuần, cậu đã chuẩn bị hành lý chưa?"

Địch Chi Nam: "Chưa." Khi cậu đến đây, cậu đã ở trong khách sạn, rõ ràng nguyên chủ đã quên mất việc ghi hình chương trình, làm gì có thời gian chuẩn bị hành lý.

"Biết ngay cậu sẽ quên mà, tôi đã chuẩn bị cho cậu mấy bộ quần áo rồi, lúc nữa nhớ kéo vali theo nhé." Trần Uyên chỉ vào vali trong tay mình, dặn dò, "Đúng rồi, tổ chương trình tạm thời điều chỉnh thành chương trình phát sóng trực tiếp rồi, từ khi xuống máy bay là bắt đầu quay phim, cậu chú ý hành động và lời nói của mình, kiềm chế tính nóng nảy, đừng chấp nhặt với những người không biết điều."

Từ lúc làm thủ tục lên máy bay cho đến khi đưa Địch Chi Nam đến cổng lên máy bay, Trần Uyên không ngừng nói chuyện. "Xuống máy bay thì nhắn tin cho tôi, Diệp Bạch Đồng cũng tham gia chương trình lần này, nếu gặp cậu ta thì đừng nóng nảy, đừng để ý đến những lời bàn tán trên mạng, chờ sếp Sở về xử lý."

"Biết rồi." Địch Chi Nam vẫy tay, "Anh thật là lắm chuyện."

Trần Uyên bật cười, "Thằng nhóc này."

Địch Chi Nam là người cuối cùng lên máy bay, vừa bước vào, cửa khoang đã đóng lại sau lưng cậu. Khoang thương gia không đông lắm, chỉ có lác đác vài người ngồi, Địch Chi Nam tìm thấy chỗ của mình và tiến đến.

Vị trí của cậu là chỗ gần cửa sổ, lúc này, ghế bên ngoài đã có một người đàn ông ngồi. Anh ta cúi đầu, mũ trùm kéo lên che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm sắc sảo. Chân anh ta rất dài, ngay cả không gian rộng rãi giữa các ghế thương gia cũng chỉ vừa đủ để anh ta duỗi thẳng chân, trông có vẻ hơi bất tiện.

Địch Chi Nam liếc nhìn tai nghe trên ngực anh ta, rồi vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, "Xin chào, nhường đường chút."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai. Ban đầu anh ta có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, nhưng khi chạm mắt với Địch Chi Nam, anh ta lại sững sờ. Hai giây sau, anh ta nở một nụ cười, đứng lên nhường chỗ, "Xin mời."

009: "Ký chủ, đó là Khương Minh Hạo."

Khương Minh Hạo, một nhân vật phụ xuất hiện ở phần sau của câu chuyện, ra mắt từ nhỏ và hiện tại ở tuổi hai mươi lăm, anh ta là một nam diễn viên nổi tiếng với nhiều giải thưởng ảnh đế. Dựa vào lớp trang điểm trên khuôn mặt, có lẽ anh ta vừa rời khỏi phim trường.