Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 312

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm ơn bạn Linh Nguyen đã đề cử truyện 🫶🏻

----------

“Ừ, biết rồi, chú đi làm việc đi.” Thư Thành Hòa nói.

“Dạ.”

Quản gia rời đi, hai vợ chồng ngồi trước bàn một lúc lâu mà không ai động đũa thêm.

Một lát sau, Trần Nguyệt Oanh hỏi: “Tại sao Yến Yến lại sợ Nam Nam?”

Ngón tay của Thư Thành Hòa gõ lên bàn phát ra tiếng cộc cộc, hồi lâu sau ông nói: “Tìm cách đưa Thư Cẩn Yến đi càng sớm càng tốt.”

Trần Nguyệt Oanh vốn định hỏi lý do, nhưng suy nghĩ một chút thì đã hiểu ra, “Được, em sẽ nói chuyện với nó.”

“Em cũng tìm cơ hội nói chuyện với Nam Nam đi, nếu thằng bé không thích Lục Cảnh Phong thì chúng ta sớm hủy bỏ hôn ước.” Đôi mắt của Thư Thành Hòa sâu thẳm, “Còn chuyện của Hoắc tiên sinh nữa, cũng nên hỏi thái độ của Nam Nam. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nhà chúng ta đúng là không thể với tới nhà họ Hoắc.”

“Cái lão già này, câu này tôi không thích đâu đấy.” Trần Nguyệt Oanh nghe xong hơi giận, “Bảo bối nhà tôi xinh đẹp như vậy, sao lại không xứng với chú già nhà họ Hoắc? Tôi còn chê cậu ta già quá, không hợp với Nam Nam cơ.”

“Phải phải, phu nhân nói đúng.” Thư Thành Hòa vội vàng nở nụ cười, “Vậy chuyện này nhờ phu nhân nhé.”

“Thế mới được.”

Ba ngày sau, cũng là một ngày trước khi nam chính thụ trọng sinh, Địch Chi Nam đang nằm trên giường gọi video với Hoắc Hành Uyên thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Độ sụp đổ của thế giới tăng thêm 5%, hiện tại là 15%.”

009: “Ký chủ, nam chính thụ đã bị mẹ của nguyên chủ đuổi ra khỏi nhà họ Thư rồi!”

“Ừm, nhanh hơn tưởng tượng một chút.” Địch Chi Nam hài lòng với hiệu suất của bố mẹ nhà họ Thư, cậu nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.

“Kiển Kiển, gặp chuyện gì vui à?” Hoắc Hành Uyên hỏi.

“Ngày mai anh sắp xếp cho bố mẹ tôi đi công tác ở thành phố B nhé, ít nhất là hai tuần.” Địch Chi Nam nói, “Gần trung tâm thành phố một chút.”

“Được, tôi ở bên đó vừa hay có mấy căn nhà, có thể cho họ ở.”

“Vậy thì tốt rồi.” Địch Chi Nam đáp, “Anh không hỏi tôi tại sao à?”

Hoắc Hành Uyên: “Tại sao?”

Địch Chi Nam cười, “Tôi tiết lộ cho anh một bí mật, thật ra tôi có thể tiên đoán tương lai, bốn ngày nữa là tận thế, và sẽ kéo dài rất lâu, anh mau chuẩn bị vũ khí và lương thực đi.”

Hoắc Hành Uyên: “Được, tôi đi chuẩn bị ngay.”

“Đi đi.”

“Ký chủ, anh ta thật sự tin rồi sao?” 009 có chút không tin nổi, chuyện nghe đã không thể tin như thế, vậy mà người đàn ông lại chẳng nghi ngờ chút nào.

Địch Chi Nam nói: “Có thể là tin rồi, cũng có thể là không, nhưng chắc chắn sẽ đi làm.”

009 không hiểu lắm logic này, nếu không tin ký chủ, sao lại đi chuẩn bị lương thực?

Địch Chi Nam chỉ cười, không giải thích thêm.

Ngày hôm sau, Thư Cẩn Yến thức dậy tại khách sạn, ánh mắt đầu tiên đầy cảnh giác, sau đó từ từ trở nên nghi hoặc.

Cậu ta chẳng phải đã chết dưới nanh vuốt của tang thi rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Ngay sau đó, cậu ta chú ý đến bàn tay của mình, bàn tay đã bị mười năm trong tận thế giày vò, đầy vết sẹo và chai sạn giờ đây trắng nõn, không có chút vết chai nào. Đây là bàn tay của cậu ta trước tận thế.

Thư Cẩn Yến vội vã cầm điện thoại trên bàn, kiểm tra ngày tháng trên đó một lần rồi lại một lần, cuối cùng ánh mắt đầy nghi hoặc dần dần chuyển thành vui sướиɠ.

Cậu ta đã trọng sinh!

Cậu ta trọng sinh trở về trước khi tận thế bắt đầu, còn ba ngày nữa mới đến tận thế!

Thư Cẩn Yến vui sướиɠ đến nhảy cẫng lên, mười năm giãy giụa trong tận thế, cậu ta biết rất nhiều thông tin người khác không biết, đặc biệt là không gian trong tay của Thư Trường Hành, cậu ta nhất định phải lấy được!

Giờ tận thế vẫn chưa bắt đầu, miếng ngọc bội đó chắc vẫn ở trong phòng của Thư Cẩn Nam. Cậu ta nhớ Thư Trường Hành từng nói với cậu ta, ngọc bội khi đó được Trần Nguyệt Oanh để dưới một cuốn thông sử, định tặng cho Thư Cẩn Nam một bất ngờ, nhưng Thư Cẩn Nam chưa kịp thấy thì đã mất tích.
« Chương TrướcChương Tiếp »