Địch Chi Nam ngồi lên xe, thò đầu ra vẫy tay chào, “Tạm biệt.”
Chu Nhạc Dương và Trình Tĩnh Vũ cũng cười, vẫy tay chào tạm biệt Địch Chi Nam, Diệp Bạch Đồng cũng giơ tay vẫy nhẹ, nụ cười gượng gạo không thể tả.
Tư Tòng Cảnh từ đầu đến cuối chỉ nhìn Địch Chi Nam hành động mà không nói lời nào, trong mắt đầy vẻ thích thú.
Điều này làm cho Địch Chi Nam rất hài lòng, cậu thích những người thông minh.
“Các cậu là người Hoa Quốc à?” Tài xế hỏi.
Địch Chi Nam: “Phải.”
“Tôi rất thích Hoa Quốc, đó thực sự là một quốc gia vĩ đại, con người ở đó cũng rất tốt bụng, nghe nói còn có rất nhiều món ăn ngon.” Tài xế bắt đầu khen ngợi không ngớt, “Tôi đặc biệt thích ăn pizza của các cậu, nhân của nó vậy mà lại nằm bên trong!”
Địch Chi Nam hoàn toàn không có khái niệm về ẩm thực, về phần nguyên chủ của cơ thể này, từ căn bệnh dạ dày nghiêm trọng của cậu ta có thể thấy, cậu ta là người chỉ ăn khi cần thiết, vì vậy trong lúc này, Địch Chi Nam không thể liên tưởng được món pizza có nhân bên trong.
Đúng lúc đó, Tư Tòng Cảnh bên cạnh cậu nói: “Anh đang nói đến bánh bao?”
“À, đúng rồi đúng rồi!” Tài xế cười ha hả, “Vị tiên sinh này thực sự rất hiểu biết! Tôi cũng thích ăn bánh bao hấp của các cậu, rất ngon.”
“Bánh bao.”
“Đúng đúng đúng!”
Sau đó, suốt chặng đường trở thành buổi thảo luận ẩm thực giữa tài xế và Tư Tòng Cảnh.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại bên con đường rẽ vào nhà thờ, tài xế vẫn còn chưa muốn dừng cuộc trò chuyện, “Các cậu đi nhà thờ xong chẳng phải sẽ đi đến thị trấn Derby sao? Tôi cũng tiện đường, đợi các cậu ở đây nhé.”
Địch Chi Nam nhảy xuống xe, “Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi bộ xuống từ bên kia núi sau khi ra khỏi nhà thờ, cảm ơn anh, tạm biệt.”
“Vậy thì được, tạm biệt.” Tài xế vẫy tay không nỡ rời, cho đến khi xe đã chạy được một đoạn khá xa, anh ta mới đột nhiên nhớ ra, mục đích dừng xe lúc trước rõ ràng là để bắt chuyện với người đẹp! Kết quả là bị Tư Tòng Cảnh chặn mất, cuối cùng không chỉ không nói được câu nào với người đẹp, thậm chí ngay cả tên của người đẹp cũng không hỏi được!
Khoan đã, người đàn ông vừa nói chuyện với anh ta có vẻ quen quen.
Anh ta vội vàng dừng xe, lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, trên màn hình chính là một bức ảnh của Tư Tòng Cảnh trong một bộ phim vài năm trước.
Anh ta ôm đầu đập vào vô lăng, không biết là do quá xúc động hay quá tiếc nuối. Vì muốn bắt chuyện với người đẹp, cuối cùng lại gặp được thần tượng của mình, còn trò chuyện suốt cả quãng đường, mà đến cuối cùng không nhận ra thần tượng, cũng không tán tỉnh được người đẹp. Có ai ngốc hơn anh ta không?
Nhưng rất nhanh anh ta nhớ lại, vừa nãy người ngồi ở ghế phụ là một nhϊếp ảnh gia, trên thẻ công việc hình như có ghi tên của một công ty phát sóng trực tiếp.
Nhà thờ này nằm ở một nơi rất hẻo lánh, con đường mòn giữa núi đầy cỏ dại, Tư Tòng Cảnh đi trước mở đường, Địch Chi Nam chống một cây gậy gỗ đi theo sau, cả hai đi khá nhẹ nhàng, nhưng Trương Thành và trợ lý Tiểu Vương, những người đi cuối cùng, thì loạng choạng suýt ngã, nhiều lần nếu không nhờ Địch Chi Nam đỡ, có lẽ Trương Thành đã đâm sầm vào lưng cậu.
“Phía trước là con đường nhỏ dọc theo vách đá, cẩn thận chút nhé.” Tư Tòng Cảnh nhắc nhở.
Địch Chi Nam theo ánh nhìn của Tư Tòng Cảnh về phía trước, chỉ thấy một con đường nhỏ dài khoảng hai trăm mét nằm vắt ngang giữa vách núi. Đường rộng chừng nửa mét, không có lan can bảo vệ, bên phải là dốc đứng
Tiểu Vương chân hơi run, còn Trương Thành cũng không khá hơn.
Địch Chi Nam đề nghị: “Hay là để tôi cầm máy quay giúp anh nhé.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Trương Thành nuốt khan, từ chối lời đề nghị tuyệt vời này, vì anh ấy vẫn rất kiên định với nghề của mình.