Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhan Sắc Của Phản Diện Đạt Đến Đỉnh Cao

Chương 271

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm ơn bạn Linh Nguyen đã đề cử truyện 🫶🏻🫶🏻🫶🏻

__________

Thẩm Lục nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy lời của Sở Từ có lý, nên không nói thêm nữa. Dù sao lúc kiểm tra thì số lương thực cũng đủ cho tất cả mọi người trên tàu ăn trong nửa tháng, nên hiện tại không có khả năng xảy ra tình trạng ăn thịt người trong tai nạn trên biển, hành khách kia chắc không tự dưng mất tích được.

Không ai nhận ra rằng khi nhắc đến chủ đề này, ánh mắt Bạch Hứa Thanh hơi không tự nhiên.

"Tối nay có thể lại mưa, mọi người cẩn thận một chút, mong là không gặp phải cơn bão như mấy đêm trước." Đường Uyển đứng dậy phủi bụi trên quần, móng tay cô ấy mấy ngày nay đã bị cắt sạch, giờ là những chiếc móng ngắn gọn gàng. Cô quay sang nháy mắt với Địch Chi Nam: "Nếu Nhuế Nhuế sợ thì có thể sang phòng chị."

Mặt Địch Chi Nam hơi đỏ, trông có vẻ xấu hổ: "Tôi..."

"Đường Uyển, cô đùa vừa phải thôi." Thẩm Lục nói. "Nhuế Nhuế đến phòng tôi còn hợp lý hơn."

Sở Từ lườm cả hai người: "Tôi thấy các cậu chẳng có ý gì tốt, Nhuế Nhuế thường hợp chuyện với tôi nhất, ở cùng tôi còn có thể nói chuyện."

"Nhuế Nhuế thấy tôi thế nào?" Trần Ngải Kha mặt đỏ lên, "Tôi dọn phòng hàng ngày, rất sạch sẽ."

Phòng livestream ngay lập tức nổ tung.

[Đánh đi, đánh đi! Ai thắng thì vào phòng Nhuế Nhuế!]

[Hahaha, phiên bản đời thực của tình cảnh khó xử đây rồi. Lần trước thấy cảnh này xảy ra với Bạch ai đó, mà lúc ấy Nhuế Nhuế đứng bên không biết làm gì, giờ thì như kiểu Nhuế Nhuế nhà tôi làm chủ rồi.]

[Nhuế Nhuế nhà tôi giỏi quá! Đừng để ai vào! Đến với trẫm nào! Thưởng 10 tòa thành!]

Món thưởng này làm phòng livestream của Địch Chi Nam lại một lần nữa ngập trong phần thưởng.

Địch Chi Nam nói: "Tôi quen ở một mình rồi, cảm ơn các anh chị."

Mọi người còn định thuyết phục thêm, nhưng Tuân Côn nói: "Đủ rồi, nếu các cậu sợ thì cứ hai người một nhóm, kéo Nhuế Nhuế vào làm gì?"

Trong nhóm, Tuân Côn là người có kinh nghiệm lâu nhất, anh đã nói thì mọi người phải nể mặt, hơn nữa Địch Chi Nam cũng từ chối rất rõ ràng, nên cuối cùng không ai dây dưa thêm nữa.

Chẳng mấy chốc mọi người chuyển sang chủ đề khác.

Cuộc họp kéo dài hơn nửa tiếng, sau đó mọi người trở về phòng nghỉ ngơi giữ sức.

Mặc dù lương thực vẫn khá dồi dào, nhưng không ai biết họ sẽ trôi dạt trên biển thêm bao lâu, ngay cả khi họ biết sắp đến đảo hoang, cũng không chắc trên đảo có đồ ăn hay không, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Buổi phát sóng chiều kết thúc, trời đã tối hẳn, gió dần mạnh lên.

009 giám sát hướng gió, nói: "Ký chủ, gió ngược, chúng ta đang trôi xa dần khỏi đảo hoang."

Địch Chi Nam: "Yên tâm, không sao đâu."

Nghe Địch Chi Nam nói vậy, dù không biết cậu định làm gì, 009 cũng không dám hỏi thêm, tránh gây khó chịu.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng Địch Chi Nam.

009 nhắc nhở: "Ký chủ, là nam chính thụ."

Địch Chi Nam đứng dậy mở cửa, Bạch Hứa Thanh cúi đầu đứng ở cửa. Chiều cao của cậu ta tương đương với Địch Chi Nam, khi cúi đầu, từ góc độ của Địch Chi Nam không thể nhìn thấy biểu cảm trong mắt cậu ta. "Anh Thanh, có chuyện gì vậy?"

"Nhuế Nhuế, chiều nay tôi xuống lầu dưới và làm rơi một cái móc chìa khóa, vừa mới phát hiện là nó mất rồi. Cái móc chìa khóa đó rất quan trọng với tôi. Cậu có thể xuống dưới tìm nó cùng tôi không?" Bạch Hứa Thanh nói.

"Ký chủ..."

009 định nhắc nhở Địch Chi Nam cẩn thận, nhưng phát hiện mình bị một luồng năng lượng bao quanh, không thể thốt ra một lời nào.

Năng lượng tinh thần của Địch Chi Nam bao lấy nó, sau đó nó chỉ nghe thấy Địch Chi Nam nhẹ nhàng ra hiệu im lặng.

009 lập tức im lặng, không dám nói thêm gì nữa.

Địch Chi Nam nhìn chăm chú vào mặt của Bạch Hứa Thanh trong vài giây, rồi nở một nụ cười, "Được thôi, đó là móc chìa khóa như thế nào?"

"Trên đó có một huy chương tròn nhỏ, bên trong có hình ảnh của tôi và mẹ tôi." Giọng của Bạch Hứa Thanh có chút trầm buồn. "Đó là bức ảnh cuối cùng của tôi và mẹ."
« Chương TrướcChương Tiếp »