Chương 27

Khi trở về đội, Trình Tĩnh Vũ trêu, “Aiya, xem ra Nhạc Dương cũng đen tay như tôi, hahaha.”

Diệp Bạch Đồng im lặng, trên mặt vẫn cười nhưng lại có chút gượng gạo, rõ ràng không hài lòng với kết quả này.

Tiếp theo là lượt rút thăm của Địch Chi Nam.

009: “Ký chủ, bên phải là tuyến một.”

Trong ánh mắt căng thẳng của Vương Tử Huyên, Địch Chi Nam dạo tay quanh các mảnh giấy một chút, cuối cùng chọn mảnh bên trái.

“Chúc mừng đội của Địch Chi Nam đã rút trúng tuyến ba!”

Vương Tử Huyên nhảy cẫng lên, quay lại kéo đồng đội của mình xoay vòng, “Yeah! Chúng ta là tuyến một!”

Địch Chi Nam nhìn về phía Tư Tòng Cảnh, thấy anh mỉm cười dịu dàng, dường như chẳng quan tâm kết quả thế nào.

Chậc, thật chẳng thú vị.

“Được rồi, bây giờ mời các vị giao nộp hành lý, điện thoại và ví tiền cho nhân viên.”

Mọi người đồng loạt kêu than nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt điện thoại vào khay.

Khi nhân viên đến trước mặt, Địch Chi Nam mới nhớ ra là điện thoại của mình sau khi xuống máy bay đã dùng để báo bình an cho quản lý, rồi cậu tiện tay bỏ vào túi áo khoác của Khương Minh Hạo, giờ nó có lẽ đang nằm trong vali.

“Điện thoại tôi để trong túi áo bên phải của cậu rồi.” Tư Tòng Cảnh nói.

Vì đang ở trong nhà, Địch Chi Nam chỉ mặc một chiếc áo mỏng, áo khoác thì treo trên ghế. Cậu quay lại sờ vào túi phải, quả nhiên thấy điện thoại. Cậu mỉm cười với Tư Tòng Cảnh, “Cảm ơn.”

Sau khi cảm ơn xong, Địch Chi Nam quay lại nộp điện thoại, không nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông bỗng trở nên sâu thẳm.

[Aaa tôi sợ nhất là tổng tài bá đạo lại còn chu đáo! Tư Tổng quá soái mẹ ơiiii! Cuối cùng tôi cũng dám chắc rồi, Tư Tổng tham gia chương trình là để theo đuổi Nam Nam!]

[Dù Tư Tổng là nam thần trong lòng tôi đã nhiều năm, nhưng Tư Tổng năm nay đã ba mươi hai, còn Nam Bảo mới hai mươi ba, cách nhau gần một giáp, không được, mama không đồng ý hôn sự này!]

[Tôi vẫn thích kiểu thanh niên khỏe mạnh như Nhạc Dương hơn, Tư Tổng trông quá nghiêm túc, không chăm sóc tốt cho Nam Bảo được.]

[Mặc dù tôi vui vì Tư Tổng cuối cùng cũng nở hoa, nhưng tôi không nỡ để Nam Bảo về với anh ấy thì làm sao giờ?]

Sau khi nộp hết trang bị, người dẫn chương trình phát lệnh xuất phát.

Mỗi đội khách mời nhận được một chiếc ba lô nhỏ, trong đó có nước, bánh mì, và một tấm bản đồ, có thể nói là rất đơn giản.

Vương Tử Huyên không câu nệ nam nữ, cô ấy cầm ba lô lên chạy, vừa chạy vừa hô: “Chúng ta phải về nhất!” Đồng đội của cô ấy ngơ ngác một chút rồi vội vàng đuổi theo, không lâu sau hai người đã biến mất ở cuối đường, quay phim theo sát cũng suýt bị họ bỏ rơi.

Địch Chi Nam định lấy ba lô thì có một bàn tay cầm lấy trước, Tư Tòng Cảnh xách ba lô lên, “Đi thôi.”

Vì có người làm giúp, Địch Chi Nam cũng vui vẻ nhẹ nhàng, “Đường xa lắm, chúng ta đi xe chứ?”

“Được.”

Diệp Bạch Đồng thu lại ánh mắt đang nhìn hai người họ, thấy Chu Nhạc Dương đang lấy ba lô, vội nói: “Để tôi đeo cho.”

“Để tôi.” Chu Nhạc Dương quay người đeo ba lô lên, “Đường còn dài, lát nữa còn phải leo núi, hy vọng trước khi trời tối có thể đến trang trại.”

“Cũng tại cậu chọn tuyến đường tốt mà.” Trình Tĩnh Vũ cười khúc khích, “Chút nữa nếu tôi đi không nổi, nhớ đỡ tôi một tay nhé.”

“Aiya, tôi sai rồi thật sự sai rồi, chị Trình đừng mắng tôi nữa, haha, chị đi không nổi tôi cõng chị cũng được.” Chu Nhạc Dương cũng cười theo, “Diệp Bạch Đồng, sao trông cậu có vẻ không vui lắm?”

“Không có.” Diệp Bạch Đồng cười nói, “Tôi chỉ đang nghĩ làm sao để đến trang trại. Khoảng cách từ đây đến đó là hơn mười cây số, nếu thật sự đi bộ thì có lẽ trời sẽ tối mất.”

Chu Nhạc Dương đáp: “Cậu nói đúng, vậy cậu có ý tưởng gì không?”

Diệp Bạch Đồng nói: “Xem có thể tìm cách xin đi nhờ xe không.”

“Các cậu có giỏi tiếng Y không?” Trình Tĩnh Vũ đặt ra một câu hỏi thực tế, “Tôi thì không giỏi lắm.”