Chương 253

Cảm ơn bạn Linh Nguyen đã đề cử truyện 🫶🏻🫶🏻🫶🏻

__________

Nhưng khi bước qua tấm bình phong, Dương Khả không còn tâm trí chú ý đến xung quanh nữa.

Ngay lập tức, anh nhìn thấy một chàng trai ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn về phía mình. So với lần trước gặp, chàng trai trông còn đẹp hơn rất nhiều.

"Dương ca." Địch Chi Nam mỉm cười với Dương Khả.

Dương Khả, nhân vật nam phụ số hai, là thái tử của một tập đoàn đa quốc gia, tham gia làng giải trí với vai trò quản lý vì sở thích. Người nghệ sĩ đầu tiên mà anh quản lý chính là sau khi nguyên chủ biến mất, anh đã nhận lời mời từ nam chính thụ, trở thành quản lý mới của nam chính thụ, cung cấp nhiều tài nguyên cho cậu ta.

Nhìn thấy nụ cười của Địch Chi Nam, Dương Khả lập tức sững người, một lúc lâu không nói thành lời.

Thấy anh ngây người, Địch Chi Nam lại gọi: "Dương ca, Dương ca?"

Lúc này, Dương Khả mới bừng tỉnh, mắt đầy kinh ngạc. Quả nhiên, dù nhìn bao nhiêu lần, anh cũng không thể không bị gương mặt này mê hoặc.

"Độ sụp đổ của thế giới tăng 5%, hiện tại là 20%."

009: "Ký chủ, tại sao vậy?"

Địch Chi Nam: "Vì anh ấy là quản lý của tôi."

009 hiểu ra, Địch Chi Nam nói đúng, chỉ cần nam phụ số hai là quản lý của cậu, thì tất nhiên sẽ không cung cấp tài nguyên cho nam chính thụ, và sự sụp đổ của thế giới là điều tự nhiên.

"Dương ca, anh không sao chứ? Nhanh lại đây ngồi." Địch Chi Nam vỗ vào ghế sofa trước mặt.

Dương Khả ngoảnh lại muốn nhìn Diệp Minh Hạo, nhưng phát hiện anh ta đã rời đi từ lúc nào. Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Địch Chi Nam.

Sự nhận thức này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không còn cảm thấy gò bó nữa. Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Địch Chi Nam, nhưng vẫn hơi cứng nhắc, "Nhuế Nhuế?"

"Là tôi, anh không nhận ra tôi sao?" Địch Chi Nam với tay lấy một viên kẹo từ đĩa trước mặt, "Anh có ăn kẹo không?"

"Không ăn." Ánh mắt Dương Khả rơi vào đĩa kẹo trước mặt Địch Chi Nam. Anh nhận ra rằng số tiền mình có hiện giờ có lẽ còn không đủ để mua chiếc đĩa trong nhà này. Nghĩ đến điều này, anh lo lắng rằng mình có thể làm bẩn chiếc sofa, nên ngồi nhích về phía trước, "Cậu làm sao mà thoát khỏi biển vậy?"

Địch Chi Nam: "Khi tôi rơi xuống biển, may mắn là không bị thương, rồi có một con cá heo bơi qua, đưa tôi đến vùng biển gần đó. Sau đó, thuyền của Thương tiên sinh tình cờ đi qua cứu tôi."

Địch Chi Nam không thêm bất kỳ lời miêu tả nào, chỉ đơn giản là câu trần thuật, còn lại để cho Dương Khả tự suy diễn. Chẳng mấy chốc, Dương Khả đã tưởng tượng xong, ánh mắt nhìn Địch Chi Nam đầy thương cảm và xót xa: “Những ngày qua chắc hẳn cậu đã chịu khổ nhiều lắm?”

“Cũng tạm thôi, anh. Tôi trôi nổi trên mặt biển năm ngày, đói thì có hải sản ăn, cũng không tính là quá khổ, chỉ có điều không có nước uống, khát khô cổ luôn.” Địch Chi Nam cười tươi đáp.

Nghe vậy, Dương Khả càng thêm xót xa và hối hận, “Đều là lỗi của tôi. Nếu tôi không nhận cái chương trình tệ hại đó cho cậu, thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Yên tâm đi, tôi đã kiện ban tổ chức chương trình ra tòa rồi. Việc lơ là an toàn cho nghệ sĩ, kẻ nào đáng bị truy cứu sẽ không thoát.”

Sau một tràng dài giải thích, Dương Khả cuối cùng cũng cảm thấy bớt căng thẳng. “Đúng rồi, bài đăng trên Weibo của cậu trước đây quá ngắn gọn, lát nữa tôi sẽ biên tập lại cụ thể quá trình, rồi đăng lên Weibo của công ty. Cậu chỉ cần chia sẻ lại là được.”

“Ừm.” Địch Chi Nam ngậm viên kẹo trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Khả quan sát Địch Chi Nam từ trên xuống dưới, xác nhận rằng cậu không thiếu tay thiếu chân gì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Thương tiên sinh là người thế nào nhỉ?”

“Hiện tại anh ấy là bạn trai của em.” Địch Chi Nam vừa nói vừa cắn vỡ viên kẹo trong miệng, nghiêng đầu cười với Dương Khả.