Cảm ơn bạn Linh Nguyen đã đề cử truyện 🫶🏻🫶🏻🫶🏻
__________
Địch Chi Nam xoa xoa đôi mắt đã giảm sưng, động đậy đuôi ở dưới, thấy lưng hoàn toàn không đau, thể chất của người cá thật sự không tồi. Cậu không khỏi thốt lên: “Hạnh phúc.”
009 giả vờ như còn đang ở trong phòng tối, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Lúc này, ở hội trường dưới lầu, người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa đứng dậy, “Tan họp.”
Nhìn thấy người đàn ông vội vã rời đi, một đám người với ngoại hình kỳ quái ở dưới nhìn nhau, sau một lúc bàn tán xôn xao.
Người đàn ông có vây cá trên đầu lên tiếng: “Vương có việc gấp à? Mấy năm trước Vương họp luôn rất kiên nhẫn nghe chúng ta nói xong mà.”
Người thấp bé có càng tôm la lên: “Hôm trước tôi nghe lão rùa nói trong cung vừa có một người cá vào, cậu ta đã lấy Long Châu của Vương.”
Nói đến đây, tất cả các quái vật biển đều sững sờ, “Chúng ta có thể đã có Vương hậu rồi!”
“Người cá? Tôi nhớ dưới biển chỉ có một người cá, vừa rồi đã lên bờ.”
“Đúng rồi, chính là cậu ta, mấy hôm trước rơi trở lại biển! Tôi đã bơi theo cậu ta một lúc, nhưng cậu ta bơi quá nhanh, tôi không theo kịp.”
“Vậy tôi cũng đã thấy, con cá đó quá đáng sợ, con bạch tuộc độc ở Tây Hải Khẩu muốn đến gần, kết quả bị xé mất vài chân, giờ vẫn đang ở đó khóc lóc.”
“Xì——”
Con bạch tuộc độc ở Tây Hải Khẩu là một trong những quái vật mạnh nhất dưới biển, chỉ cần một chân duỗi ra khỏi mặt nước thì ít nhất cũng có thể kéo theo một chiếc thuyền, những quái vật có mặt ở đây đều không dám chọc giận nó.
Nghe vậy, mọi người đều hít một hơi thật sâu, không khỏi dành sự kính nể lớn cho vị Vương hậu mới này.
Lúc này, một thanh niên có dáng vẻ giống như trợ lý hình người duy nhất vỗ nhẹ lên bàn họp, “Được rồi, giải tán đi.”
Chưa đầy mười giây sau khi Địch Chi Nam tỉnh dậy, cửa đã bị đẩy mở, người đàn ông đi đến bên giường, “Em tỉnh rồi, trước tiên uống một chút nước.”
Uống một ngụm nước từ tay người đàn ông, Địch Chi Nam lười biếng nằm trên người anh, ôm cổ anh hỏi: “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Ở dưới lầu họp.” Thương Ngải đưa tay xoa lưng Địch Chi Nam, “Lưng có đau không?”
“Không đau.” Không hỏi anh họp với ai, Địch Chi Nam lắc lắc đuôi, biến thành chân quấn quanh hông anh, “Còn bao lâu nữa mới cập bến?”
“Ba ngày nữa.” Thương Ngải đáp.
Địch Chi Nam mắt sáng lên, “Thời gian thật hợp lý, chúng ta lại làm một lần nữa.”
Mới ra ngoài chưa được vài giờ đã bị ném vào cái “phòng tối” 009: “……”
Ba ngày sau, du thuyền cập bến, khách du lịch trên thuyền lần lượt lên bờ.
Địch Chi Nam lười biếng đứng bên lan can tầng sáu nhìn xuống.
“Ký chủ, nam chính thụ và nam phụ số một đã xuống thuyền.” 009 vừa ra khỏi phòng tối báo cáo, nó sắp xếp lại động thái của nam chính trong vài ngày qua, nhận thấy không có gì khác biệt với cốt truyện nên không báo cáo thêm.
“Biết rồi.”
“Kiển Kiển, vào ăn cơm.” Giọng Thương Ngải từ trong phòng vọng ra.
Địch Chi Nam đứng dậy đi vào trong.
Mới vừa lên bờ, Bạch Hứa Thanh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng lưng biến mất trên boong tàu tầng sáu, cậu ta cảm thấy bóng lưng đó hơi quen, nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu.
“Thanh Thanh, nghĩ gì vậy?” Tằng Tống Minh gọi.
“Không có gì.” Bạch Hứa Thanh đáp, “Cảm ơn anh Minh đã đưa em lên thuyền, những ngày này tôem i đã quen được nhiều người.”
“Với tôi thì không cần khách sáo như vậy.” Tằng Tống Minh cười nói, “Công việc tiếp theo của cậu là gì? Tôi sẽ đi ủng hộ cậu.”
“Hiện tại vẫn chưa quyết định, anh cũng biết, gần đây độ phổ biến của em bị ảnh hưởng khá lớn.”
“Tôi nghe nói rồi, là vì chuyện của Hải Quan Nhuế đúng không.” Tằng Tống Minh nói, “Cậu ta tự mình nhảy xuống, không liên quan gì đến cậu, cư dân mạng chỉ là oán trách vô lý, chuyện này đã sớm bị fan của cậu dẹp yên, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu đâu. Tôi biết thầy Tiêu gần đây đang lên kế hoạch cho một chương trình tạp kỹ, chuẩn bị mời một số khách mời nổi tiếng, nếu cậu không có lịch trình gì thì chắc chắn sẽ nhận được lời mời.”