Chương 18

Nghe thấy phần thưởng này, tất cả khán giả trong phòng phát trực tiếp đều kinh ngạc.

[Ai đó nói cho tôi biết, tai tôi không có vấn đề gì chứ? Hình như tôi vừa nghe thấy Lâu đài Allie Moore?]

[Lâu đài được cho là đắt giá nhất thế giới, mọi món đồ trang trí bên trong đều là báu vật quý hiếm, chương trình thật là hào phóng!]

[Nghe nói một viên gạch tường của Lâu đài Allie Moore cũng đủ để mua một căn nhà của tôi, chương trình lấy đâu ra sự tự tin để nói từ ‘bất kỳ’ vậy?]

[Đạo diễn Cù chắc không phải bán thận chứ?]

Các khách mời có mặt đều có suy nghĩ giống khán giả, người đầu tiên lên tiếng ngạc nhiên là Chu Nhạc Dương, “Lâu đài Allie Moore? Cái lâu đài đắt nhất thế giới đó sao?”

Người dẫn chương trình mỉm cười, “Đúng vậy, chính là lâu đài mà mọi người đều biết.”

Các khách mời đồng loạt trầm trồ.

Diệp Bạch Đồng cũng không khỏi ngạc nhiên. Cậu ta trọng sinh với ký ức của kiếp trước. Mặc dù kiếp trước cậu ta không có cơ hội tham gia chương trình thực tế đình đám này, nhưng nhớ rõ ràng rằng không hề có phần thưởng nào như vậy. Suốt đời cậu ta chưa từng có cơ hội thấy được lâu đài huyền thoại đó, chứ đừng nói đến việc lấy một món đồ từ bên trong.

Chắc chắn cậu ta phải giành được vị trí đầu tiên!

Địch Chi Nam khẽ quay đầu nhìn thấy Diệp Bạch Đồng đang căng người, ánh mắt cậu ta biến đổi liên tục.

“Ký chủ, cậu đang nhìn gì vậy?” 009 hỏi.

“Tham vọng.” Địch Chi Nam lạnh nhạt đáp, “Cậu ta muốn giành vị trí đầu tiên.”

Nam chính kiếp trước sống trong nghèo khó, nên kiếp này dù không thiếu tiền cũng vẫn tham lam, 009 nhanh chóng nghĩ ra, rồi chuyển chủ đề, “Ký chủ, tôi đã tìm ra danh tính của vị khách mời bí ẩn rồi!”

“Ai vậy?”

“Là Từ Tòng Cảnh, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thiên Khải.”

Đúng lúc đó, người dẫn chương trình tuyên bố: “Các quy tắc mọi người đã rõ, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành rút thăm chia đội. Vì khách mời bí ẩn sẽ đến sau hai giờ nữa, nên anh ấy không có quyền rút thăm, sáu người chúng ta sẽ tiến hành chia đội trước.”

“Số người trong mỗi đội sẽ là 2-2-3, ở đây có sáu lá thăm, bao gồm ba lá thăm màu đỏ, hai lá thăm màu xanh, và một lá thăm màu trắng, những người có cùng màu sẽ tự động lập thành một đội, người rút thăm còn lại sẽ lập đội với khách mời bí ẩn.”

“Bây giờ mời mọi người lần lượt rút thăm theo thứ tự đến.”

Chu Nhạc Dương là người đầu tiên rút thăm, cậu ta rút được lá thăm màu đỏ. Sau khi rút xong, cậu ta nhìn về phía Địch Chi Nam, thấy Địch Chi Nam không nhìn mình, không khỏi có chút thất vọng.

Diệp Bạch Đồng cũng rút được màu đỏ, cậu ta bước tới ôm Chu Nhạc Dương một cái, coi như đã lập thành đội thành công.

Người thứ ba là Vương Tử Tuyên, cô ấy rất cẩn thận rút ra một lá thăm, màu xanh.

Địch Chi Nam bước đến trước mặt người dẫn chương trình, người dẫn chương trình dừng động tác lắc ống thăm lại, đưa ống thăm về phía Địch Chi Nam.

Lúc này, trong ống thăm còn ba lá thăm. Ống thăm khá sâu, thành ống rất dày, ba lá thăm chỉ lộ ra một chút phần đầu, hoàn toàn không thể thấy được màu sắc bên dưới.

Địch Chi Nam ngẫu nhiên rút ra một lá.

Màu trắng.

Người dẫn chương trình: “Chúc mừng Địch Chi Nam đã lập thành đội với khách mời bí ẩn!”

Địch Chi Nam khẽ gật đầu, cầm lấy lá thăm và trở lại ghế sofa.

009: “Ký chủ, cậu dường như không hề ngạc nhiên chút nào.”

“Trò vặt thôi.”

009: “Gì cơ?”

Địch Chi Nam khẽ động ngón tay, lá thăm trong tay cậu quay vài vòng, “Ống thăm có một cơ quan nhỏ, tất cả các lá thăm đều là màu trắng.”

“Vậy tại sao cậu không vạch trần nó?”

“Vạch trần?” Địch Chi Nam tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi của 009, “Chẳng phải như này rất thú vị sao?”