Long Khuyết kiếm ra tay, khí thế tựa như cuồng phong bạo vũ, kiếm một đường xé gió, xung quanh mấy dặm cát vàng cuồn cuộn, khói bụi mù trời. Trong nháy mắt, thế cục đã phân rõ thắng bại.
Bốn lão yêu nhân đều thua trận, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Long Kỳ Thiên, hệt như gặp phải yêu quái, vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ lại vừa căm ghét. Cuối cùng ai nấy đều bỏ mặc sống chết của Toản Địa Thử mà lo tháo chạy thoát thân.
Long Kỳ Thiên gác Long Khuyết kiếm lên vai, vẻ mặt mang theo nét cuồng ngạo tự tin, phi phàm anh tuấn.
Hắn tiện tay đem Long Khuyết kiếm nhét vào cồn cát, chỉ nghe "xoạt" một tiếng, thanh kiếm đã bị cắm ngập đến tận chuôi.
"Cô nương." Long Kỳ Thiên tiến đến vài bước. "Thất lễ."
Nói xong thì tay của hắn đã đặt lên vai của Chu Tiểu Tiểu, kéo cả người nàng ra khỏi hố cát.
Hồng y cô nương nâng tay áo lau nước mắt, bộ dáng có vẻ yếu đuối đáng thương.
Chu Tiểu Tiểu chỉ là hoảng sợ, cũng không có bị thương, nhưng nam tử trẻ tuổi đi cùng nàng ngược lại đã bị thương không nhẹ. Vì vậy Long Kỳ Thiên mới quay sang người nọ hỏi thăm. "Vị huynh đệ này, ngươi không sao chứ?"
Người nọ đôi môi trắng bệch, dường như đã bị mất máu quá nhiều. Hắn suy yếu khoát tay nói. "Đạ tạ anh hùng đã ra tay tương trợ, huynh muội ta vô cùng cảm kích, từ nay về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Chu gia bảo nguyện sẽ dốc hết toàn lực."
Long Kỳ Thiên gãi gãi đầu, cũng không đem lời nói khách sáo của đối phương để vào lòng.
"Chu gia bảo? Thật trùng hợp, ta cũng đang trên đường đến đó giao rượu, hay là cùng đi, đoạn đường này cũng không được an toàn cho lắm." Long Kỳ Thiên nói, sau đó nhanh chóng ra tay điểm vài huyệt đạo trên người nam tử, gúp hắn cầm máu. Người nọ cảm kích nhìn hắn nói. "Tại hạ Chu Vân Kỳ, không biết anh hùng cao danh quý tánh?"
"Thì ra là thiếu bảo chủ, tên tuổi của ta thật không đáng nhắc tới, thiếu bảo chủ xin đừng khách khí!" Long Kỳ Thiên ôm quyền đáp lễ.
"Hừ, tiểu tặc, bổn cô nương phải gϊếŧ chết ngươi!" Giọng nói của Chu Tiểu Tiểu chợt vang lên, nàng chạy đến muốn rút Long Khuyết kiếm từ dưới đất lên đâm chết Tôn Càn, Tôn Càn sợ đến mức kêu ô ô, đầu như muốn chôn vào trong cát.
Nhưng ngoài dự đoán, thanh kiếm cũng không có đâm tới, Chu Tiểu Tiểu tay đang cầm chuôi kiếm đứng ngây ngẩn cả người. Nàng nhất thời không tin, tay lần nữa dùng sức, nhưng thanh kiếm vẫn không hề mảy may dịch chuyển, phảng phất như nặng ngàn cân. Chu Tiểu Tiểu lập tức mở to mắt, khϊếp sợ nhìn về phía Long Kỳ Thiên, đôi mắt như nước trong veo hiện lên một tia ngưỡng mộ.
"Tiểu Tiểu, Long Khuyết kiếm có thể để cho muội tùy tiện động vào hay sao?" Chu Vân Kỳ bật cười, vô tình làm động tới miệng vết thương, nhịn không được than một tiếng. Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đúng như những gì giang hồ đồn đại, Long Khuyết kiếm thật sự có linh tính, chỉ nhìn nhận chủ nhân thực sự của nó? Sau đó lại liếc nhìn Long Kỳ Thiên, tự nhủ người này ắt hẳn phải có quan hệ với Long Tại Uyên của Long Vân Trại.
Long Vân Trại mặc dù là thổ phỉ sơn tặc nhưng danh tiếng và địa vị ở trên giang hồ lại không hề nhỏ, tuyệt đối không thể xem thường, uy thế nghiễm nhiên được xếp ngang hàng với các bang đại môn phái.
Chu gia bảo cũng là một trong những địa phương danh chấn trên giang hồ, nhưng không phải vì võ công tuyệt học mà là vì cơ quan ngũ hành bát quái của nó.
————-
Long Kỳ Thiên lần nữa tìm được Tiểu Môn Tử cùng với chiếc xe lạc đà của y, hắn thản nhiên lấy ra từ trong xe một vò rượu khiến Tiểu Môn Tử hoảng sợ kêu trời.
Long Kỳ Thiên dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Môn Tử, chỉ thấy y đang lăn lộn trên cát, miệng không ngừng chửi mắng, phun ra những lời "châu ngọc"...
"Ồn ào đủ chưa?" Long Kỳ Thiên hỏi.
"Còn chưa có đủ đâu." Tiểu Môn Tử căm tức trả lời.
"Vậy ngươi cứ tiếp tục đi!" Long Kỳ Thiên khui nắp, ngửa cổ trút vào miệng một ngụm lớn.
"Ôi trời ơi, người không được phép uống! Không được phép uống nữa! Rượu này cần phải giao đến Chu gia bảo." Tiểu Môn Tử cực kỳ sốt ruột, ý đồ nhào tới đoạt lại.
Long Kỳ Thiên nghiêng người né tránh, cười nói. "Dù sao họ cũng đang ở đây, chi bằng để ta uống cạn."
Chu Vân Kỳ và Chu Tiểu Tiểu đứng nhìn hai người, nhất thời không biết phải nói sao.
Tiểu Môn Tử không ngừng khiển trách. "Ngươi là đồ phá hoại, chuyện gì cũng dám làm, rượu này phải đưa đến Chu gia bảo, để xem lát nữa ngươi làm sao ăn nói, người của Chu gia bảo sẽ mổ bụng moi tim của nhà ngươi, cắt cái miệng gây họa của nhà ngươi, tốt nhất để cho ngươi có xuống địa phủ cũng không được yên ổn."
Long Kỳ Thiên không nói gì, lập tức nhìn về phía Chu Vân Kỳ, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, thập phần khó coi.
Chu Tiểu Tiểu không muốn nghe nữa liền lên tiếng. "Vị tiểu nhị ca này, tuổi còn nhỏ nhưng lời nói sao lại độc địa như vậy? Ngươi xem người của Chu gia bảo là yêu ma quỷ quái hay ác quỷ dạ xoa? Sao có thể làm ra những việc này?"
"Tiểu cô nương như cô thì biết cái gì? Trong giang hồ có ai không biết Chu gia bảo là một nơi vô cùng đáng sợ..." Tiểu Môn Tử nói đến hăng say, vẻ mặt cường điệu, giống như Chu gia bảo thật sự là địa ngục trần gian.
Chu Tiểu Tiểu nhịn không được hét lớn. "Ngươi nói bậy, còn dám xúc phạm đến người của Chu gia bảo bọn ta, ta sẽ cắt lưỡi của nhà ngươi!"
Tiểu Môn Tử cả kinh, bởi vì tiểu cô nương kia đã dùng kiếm chỉa thẳng vào mặt y.
Lúc này y mới giật mình thanh tỉnh, đối phương vừa nói cái gì... "người của Chu gia bảo bọn ta"?
"A! Nữ hiệp tha mạng..." Tiểu Môn Tử lập tức gào khóc thảm thiết, không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Mọi người nhất thời bị y làm cho chấn động. Long Kỳ Thiên hết cách đành phải điểm huyệt đạo của y, thoáng chốc không gian lại trở nên yên tĩnh.
Chu Tiểu Tiểu thở phào một hơi, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Long Kỳ Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rất ra dáng tiểu thư khuê các.
Long Kỳ Thiên sờ mũi, có chút không được tự nhiên.
Lúc này Chu Vân Kỳ mới lên tiếng. "Thiếu hiệp, về phần con chuột này phải xử trí thế nào?"
"Gϊếŧ hắn đi!" Chu Tiểu Tiểu trừng mắt phẫn nộ, rõ ràng là muốn trả thù vì lúc nãy bị hắn khi dễ.
Toản Địa Thử sợ đến mức mắt mũi trợn trắng ngất đi.
Long Kỳ Thiên nhíu mày, kẻ này chết cũng không đáng tiếc, có điều... nghĩ tới vị công tử áo trắng kia hắn lại có chút do dự, dù sao bọn họ cũng từng đi chung một nhóm.
Không hiểu bọn họ vì sao lại tách ra nhưng gϊếŧ hắn e cũng không tiện.
Vì vậy mới nhân từ nói. "Hắn đã bị thương gân cốt tạm thời không thể cử động, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt!"
—————
Trên đường đi, huynh muội Chu gia đã chiếm dụng hết chỗ ngồi trong xe, Tiểu Môn Tử và Long Kỳ Thiên đành phải ngồi ở phía trước.
Lạc đà là động vật có sức chịu đựng cao khi di chuyển trong sa mạc nhưng tốc độ của nó lại không được nhanh. Đợi đến lúc vào được lãnh địa của Chu gia bảo thì mặt trời cũng sắp khuất dạng.
Hoàng hôn trên đại mạc một màu vàng rực, lục lạc trên cổ lạc đà vẫn không ngừng phát ra những âm thanh nhàm chán, không gian có phần tĩnh lặng và tẻ nhạt.
Qua khỏi mô đất phía trước là có thể nhìn thấy Chu gia bảo, Long Kỳ Thiên lập tức có tinh thần trở lại, cả người hưng phấn, rốt cục không cần phải nghe tiếng chuông lạc đà ru ngủ này nữa.
Vẻ mặt của hai huynh muội Chu gia cũng rất cao hứng, bọn họ rốt cục cũng bình an trở về. Bọn họ đã rời xa Chu gia bảo hơn nửa năm, thật sự là nhớ đến từng ngọn cây cọng cỏ, chỉ là không ngờ trên đường về nhà lại gặp phải bọn ác nhân kia.
"Aaa~" Long Kỳ Thiên không chờ được phi người từ trên xe xuống, vận khinh công chạy lên mô đất. Chu Tiểu Tiểu không bị thương, lúc này tâm trạng cũng thật vui vẻ, nàng chậm rãi đi theo phía sau Long Kỳ Thiên.
Hồng y tiểu cô nương chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi khi cười lên nhìn xinh đẹp như một đóa hoa mới nở. Nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười của nàng chợt ngưng lại, bởi vì Long Kỳ Thiên đã đưa tay làm động tác ngăn cản. Chu Tiểu Tiểu cảm giác như máu huyết toàn thân đều đông cứng, hoàng hôn bỗng trở nên lạnh lẽo, nàng cố gắng khắc chế trái tim đang không ngừng run rẩy, tay vô thức che miệng, chẳng lẽ Chu gia bảo đã xảy ra chuyện gì?
Long Kỳ Thiên nhìn thấy có một làn khói lượn lờ bốc lên, không giống khói bếp, chẳng lẽ xảy ra hỏa hoạn?
Chu Vân Kỳ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Long Kỳ Thiên thì thần sắc cũng thay đổi, khóe miệng gắt gao cắn chặt, hắn cố gắng cử động thân thể đang bị thương để lại gần xem cho rõ tình hình.
Sau khi nhìn thấy thì trên mặt hoàn toàn không còn huyết sắc, trái tim như nhảy lên cổ họng, chuyện gì đang diễn ra?
Chu gia bảo của ngày xưa hiện tại đã bị hỏa thiêu sạch, tường rào đen xám loang lổ, một phần đã bị sụp xuống, thạch môn trận mà cha hắn luôn tự hào cũng bị phá tan tành, mấy trụ đá đổ xuống tạo thành một đống hỗn độn.
Trước cửa Chu gia bảo đông nghịt người, tất cả già trẻ lớn bé đều bị bắt ra ngoài, ép quỳ trên đất, người đang quỳ ở ngoài cùng là bảo chủ của Chu gia bảo_Chu Hồng Vũ. Tư thế quỳ của hắn cực kỳ thiếu tự nhiên, rõ ràng đã bị người ta đánh gãy hai chân...
Chu Tiểu Tiểu che miệng, cố kiềm chế không khóc ra tiếng. Cha nàng bị người ta phế hai chân còn mẹ nàng lại đang nằm trên vũng máu.
Long Kỳ Thiên để tiểu cô nương và Chu Vân Kỳ đứng phía sau mình, tránh cho bọn họ làm ra chuyện gì kích động.
Nơi bọn họ đứng cũng khá xa, không nghe được âm thanh từ bên kia, đồng thời cũng là nơi thích hợp để ẩn nấp.
Ánh mắt của Long Kỳ Thiên nhanh chóng liếc nhìn một phần khuôn viên đổ nát của Chu gia bảo, trong lòng thầm kinh ngạc, gốc cây này vốn không phải bị hỏa thiêu, nếu hỏa thiêu thì vết cháy nhất định phải đen đều, nhưng cái này... giống như bị cài hỏa dược cho nổ tung.
Tầm nhìn của Long Kỳ Thiên lại di chuyển đến một vật đen đúa nằm vắt vẻo trên thành tường, quan sát kỹ thì thấy đó là nửa thân hình của một con chim, giờ khắc này nó chẳng khác nào một mảnh giẻ rách treo lơ lửng, lông vũ trong gió chập chờn. Hình ảnh khiến người ta có chút phát lạnh.
Nếu như Long Kỳ Thiên không lầm thì đó chính là thi thể của chim ưng. Loài chim ưng đại mạc này dũng mãnh kiêu ngạo, khó thuần phục, bất quá hắn từng nghe nói thống lĩnh cấm quân ở quan ngoại có âm thầm huấn luyện một đội phi ưng, chuyên dùng để dò la địa hình.
Long Kỳ Thiên vẫn còn đang suy nghĩ không hiểu tại sao quan binh triều đình lại nhúng tay vào chuyện này, chợt tim của hắn đập loạn một cái, trong lòng có chút hồi hộp, bởi vì trong đám người kia hắn đột nhiên trông thấy một bóng trắng.
Bạch y trắng tuyết, dung mạo như thiên tiên, tóc đen dài như mực, làn da tựa bạch ngọc... Không phải vị công tử kia thì là ai?
"Khách quan..." Long Kỳ Thiên lầm bầm một tiếng, người ở bên cạnh cũng không hiểu hắn nói gì, kẻ duy nhất có thể hiểu được là Tiểu Môn Tử nhưng y từ lâu đã sợ đến mức không thể chống đỡ, cả người ngây dại.
Cách cửa chính một khoảng có một gian nhà nhỏ, Thượng Quan Lưu Ý giờ khắc này đang ngồi bên trong uống trà, giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đứng bên cạnh y là hai người Mục Thanh, Mục Bạch.
Giữa khung cảnh gϊếŧ chóc đẫm máu, thân thể trắng nõn ngọc ngà vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với đám người còn lại, ranh giới có vẻ được phân chia rõ ràng minh bạch.
Chu Hồng Vũ thần sắc kích động đang nói điều gì đó, những người trong Chu gia bảo cũng thập phần kích động. Tuy vậy, âm thanh ồn ào cũng không làm ảnh hưởng đến người nọ, bạch y nam tử vẫn nhàn nhã ngồi thưởng thức trà, vẻ mặt vô cảm. Long Kỳ Thiên vẫn nhìn y chằm chằm, chỉ hận không thể đem tròng mắt của mình dán hẳn lên người y.
Lúc này, chỉ thấy bạch y nam tử đứng lên, trên mặt xuất hiện nụ cười giễu cợt, hào quang theo đó tản ra, đồng tử màu hổ phách như có một tia sáng lưu chuyển, ân ẩn một chút ý tứ khinh miệt.
"Ầm..."
Một âm thanh chấn động đột ngột vang lên, Long Kỳ Thiên nhất thời mở to mắt, Chu gia bảo vốn đã hoang tàn đổ nát nay lại càng rung chuyển dữ dội, phảng phất như có thứ gì từ dưới mặt đất muốn chui lên.
Hắn liếc nhìn Chu Hồng Vũ, trong mắt lão ta rõ ràng đang hiện lên vẻ đắc ý, dị thường đáng sợ.
Long Kỳ Thiên cả kinh, hắn định xông ra, chạy đến chỗ Thượng Quan Lưu Ý.
Nhưng ngay lúc tâm tư còn đang do dự thì trong đất đã thực sự xuất hiện một thứ, là một hình nhân mình đồng da sắt.
"Thiên cương thiết sát... Thiên cương thiết sát đã xuất động." Chu Tiểu Tiểu thì thầm, trên mặt huynh muội Chu gia hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức liền minh bạch, cười khổ đứng dậy, trong tình huống này, chỉ sợ cha của bọn họ đang hối hận sao không dùng đến hắn sớm hơn một chút.
Hình nhân vừa xuất hiện thì hắn đã dùng cánh tay như trụ sắt của mình quật ngã hơn mười người. Tình thế nhất thời bị đảo ngược, đám người đang bao vây Chu gia bảo nghiễm nhiên không phải là đối thủ của người sắt, đã có vài người bỏ mạng dưới cánh tay của hắn.
"Phốc..."
Giữa lúc đó, cánh tay của người sắt bắn ra hàng loạt ám khí, khắp trời đều là ngân châm kịch độc.
Trong một khoảng thời gian ngắn đã có vô số thương vong, nhưng trong đám người này cũng có không ít "ngọa hổ tàng long", võ công không hề kém cỏi.
Bầu trời đầy ám khí, trong tình thế bức bách, công phu cao thấp thoáng chốc đều có thể phân biệt rõ ràng.
Long Kỳ Thiên ngồi quan sát mà trán không ngừng đổ mồ hôi, mấy phen hắn đã định lao ra cứu người nhưng lần nào cũng đều cố gắng áp chế, võ công của vị công tử kia cũng không phải tầm thường.
Long Kỳ Thiên từng thấy Thượng Quan Lưu Ý ra tay, biết rõ công phu của y không kém.
Nhưng không ngờ lại thâm hậu đến mức đó.
Chỉ thấy thân ảnh của Thượng Quan Lưu Ý chợt lướt qua, cũng giống như đêm ở khách điếm, tay áo khẽ vung lên, một đạo kiếm quang lóe sáng, trong nháy mắt tất cả ám khí đều dừng lại bất động giữa không trung.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chu Hồng Vũ cùng với mọi người trong Chu gia bảo đều ngơ ngác, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm bạch y nam tử trước mắt.
Chỉ thấy thanh kiếm của y chợt rung lên, không khí bất giác ngưng tụ thành một màn băng mỏng, kèm theo những tiếng giòn tan nhỏ vụn.
Dưới ánh hoàng hôn chiều tà bỗng xuất hiện vô số bông tuyết, bông tuyết đẹp lung linh, đẹp đến nỗi khiến người ta sợ hãi, hào quang tỏa ra khắp trăm dặm làm lóa mắt người nhìn.
Mà hình nhân mình đồng da sắt cũng đã bị đông lại thành đá.
Hết chương 8