Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng, bên ngoài, ánh tà dương cũng dần tắt lịm, gã nô tài cầm đèn thấp thỏm đến gần cửa phòng. Cửa kẽo kẹt mở ra, một đôi tay thon gầy lập tức vươn tới đón lấy giá nến trong tay của y, gã nô tài vô cùng hoảng sợ, bởi vì trên cánh tay của Mã Tiểu Mao xuất hiện đầy những vết bầm cùng với dấu móng tay hằn sâu, da thịt hầu như rách toạt cả ra.
Gã nô tài hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, phảng phất như phía sau đang ẩn nấp một con yêu tinh vô cùng dữ tợn.
Gã nô tài vội vàng bỏ của chạy lấy người, "Mã Tiểu Mao" siết chặt giá nến, sắc mặt trở nên âm trầm. Bên trong phòng, tất cả gương đồng đều được mang đến, ánh sáng phản chiếu rõ như ban ngày rọi vào người đang nằm trên giường. Sắc mặt của người nọ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm một đầu tóc đen, thấm cả xuống gối nằm.
Long Kỳ Thiên nhìn thấy Ý nhi đã mất đi ý thức nhưng môi vẫn còn cắn chặt, biểu tình thống khổ bất kham thì cảm giác đau đớn trong lòng không ngừng dâng lên, so với ăn phải hoàng liên(*) còn khổ sở hơn gấp trăm lần. Long Kỳ Thiên bỗng vươn tay, dưới con mắt kinh ngạc của Mộc Nhất Thanh, hắn đưa ngón tay vào miệng Ý nhi.
(*) hoàng liên: 1 vị thuốc đông y
Ý nhi trong lúc đau đớn mơ mơ màng màng cảm nhận được có vật lạ, y theo bản năng há miệng cắn lấy ngón tay của Long Kỳ Thiên, tựa hồ muốn đem toàn bộ ủy khuất và thống khổ bắt người này cùng y nếm trải. Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng ái muội, gương mặt của Mộc Nhất Thanh bỗng trở nên vặn vẹo khó coi như vừa cắn phải đầu lưỡi, bởi vì hắn liên tưởng đến một màn nữ tử đang lâm bồn, vì đau đớn mà ra sức hành hạ tướng công của mình.
"Bậy bậy." Mộc Nhất Thanh tự phỉ nhổ mình một cái. Long Kỳ Thiên ngưng mi chờ hắn, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng khiến Mộc Nhất Thanh có hơi rét lạnh một chút.
"Có chuyện gì sao?" Long Kỳ Thiên lạnh mặt chất vấn, khí thế vương giả lập tức tản ra, áp lực vô hình như mây đen đè nặng lêи đỉиɦ đầu của Mộc Nhất Thanh khiến hắn nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Mộc Nhất Thanh theo bản năng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lại qua thêm vài canh giờ, đêm đen bao trùm lên vạn vật. "Đùng..." Phía xa vang lên một đợt sấm sét, mưa giông kéo tới, sấm chớp rền vang. Mà Mộc Nhất Thanh đối với những chuyện diễn ra bên ngoài không hề để tâm, hắn chỉ tập trung vào việc châm cứu, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên lau mồ hôi.
Quá trình châm cứu rốt cục cũng xong xuôi, Mộc Nhất Thanh thở ra một hơi nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy trước mặt tối sầm, hắn lảo đảo đưa tay vịn vào góc tường, lúc ngước mắt nhìn lên thì chợt ngây ngẩn cả người. Mộc Nhất Thanh yên lặng dõi về phía Long Kỳ Thiên, chỉ thấy hắn biểu tình lãnh tuấn, ánh mắt tràn đầy nhu tình xen lẫn thống khổ nhìn Thượng Quan Lưu Ý, dáng người thẳng tắp, mấy canh giờ trôi qua vẫn không thay đổi tư thế.
Mộc Nhất Thanh vội vàng lấy băng vải ra giúp Long Kỳ Thiên băng bó ngón tay. Ngón tay của Long Kỳ Thiên hiện tại máu thịt đã không còn phân biệt rõ, mà khóe miệng cùng với gối nằm của Thượng Quan Lưu Ý cũng ướt đẫm máu.
Mộc Nhất Thanh lửa giận công tâm, hắn chỉ hận không thể đập vào ót của Long Kỳ Thiên một cái. Đúng là đầu heo! Hắn là muốn tự phế ngón tay của mình hay sao? Hay là ngốc đến nỗi không còn cảm giác được đau đớn?
Nhưng rất nhanh, lửa giận đều bốc hơi bay mất, Mộc Nhất Thanh hung hăng nhíu mày, tay đỡ lấy trán, đầu ngón tay nhu nhu hai bên huyệt thái dương. Một lát sau, hắn chợt thở dài than thở. "Ta đã thua rồi..."
Long Kỳ Thiên nghe được thì có hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng mở miệng. "Không có chuyện gì chứ?" Lời vừa thốt ra khỏi miệng mới nhận ra giọng nói của hắn đã khản đặc, hắn đúng là đã đem mình dằn vặt đến mức này.
Mộc Nhất Thanh không hiểu vì sao lại sinh hờn dỗi. Long Kỳ Thiên còn cho rằng đó là do tính tình hắn vốn cổ quái, nhưng nghe hắn nói như vậy, có lẽ Ý nhi đã không sao, lúc này Long Kỳ Thiên mới hít hà một tiếng, cảm giác được ngón tay vô cùng đau nhức, chỉ một cử động nhỏ cũng làm động tới vết thương.
Một Nhất Thanh đen mặt ném một lọ thuốc qua cho hắn sau đó căm tức nói. "Cút ra xa một chút!"
Long Kỳ Thiên bất đắc dĩ đưa tay gãi đầu. Hiện tại tâm tình hắn đã khá hơn, hắn cũng không muốn cùng Mộc Nhất Thanh so đo, chỉ yên lặng đứng sang một bên tự mình bôi thuốc.
"Đùng..." Lại một tiếng sấm rền vang, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn. Long Kỳ Thiên lập tức trở về làm một Mã Tiểu Mao bộ dạng khúm núm, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt.
"Rầm"_ Cửa bị đẩy mạnh, Long Hiên Đình một thân cẩm bào đen tuyền bất chấp mưa gió đi đến, nhãn thần lãnh lẽo quét qua một lượt bên trong gian phòng, sau đó dừng lại ở người đang nằm trên giường.
"Mã Tiểu Mao" sợ hãi quỳ trên mặt đất thỉnh an nhưng đã bị Long Hiên Đình dùng ánh mắt hung tợn đuổi ra ngoài. Trước khi ra cửa, nhân lúc không có ai chú ý hắn mới hung hăng bấm vào ngón tay đang bị thương của mình, nhờ đau đớn áp chế cơn giận để khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút. Đến khi hoàn toàn khống chế được tâm tình hắn mới rời khỏi cửa.
Long Hiên Đình không thèm để ý đến Mộc Nhất Thanh đang đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi, hắn trực tiếp đi về phía Thượng Quan Lưu Ý, bàn tay to lớn hung hăng chế trụ yết hầu của y, phảng phất như muốn bóp chết người.
"A..." Thượng Quan Lưu Ý biểu tình thống khổ kêu lên, gương mặt vặn vẹo, từ trong hôn mê bị cưỡng chế mà tỉnh lại.
"Ngươi muốn tìm chết? Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng để cho ngươi chết như vậy sao? Khốn kiếp! Tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà sống cho bổn vương, bằng không nếu để cho bổn vương cứu được ngươi trở về sẽ cho ngươi nếm thử thế nào là sống không bằng chết!"
Sắc mặt của Long Hiên Đình vô cùng đáng sợ, nhìn hắn hệt như ma quỷ đến từ địa phủ.
"Ngươi muốn làm gì?" Mộc Nhất Thanh vừa phản ứng đã bị long Hiên Đình một chưởng đáng văng, Mộc Nhất Thanh nhất thời hoảng sợ, hắn không nghĩ một vương gia quanh năm sống trong cung cấm lại có nội lực thâm hậu như vậy. Cho dù Long Kỳ Thiên là cao thủ đệ nhị nhưng trên người cũng không có loại khí thế đáng sợ như vậy. Nếu như nội lực của Long Kỳ Thiên thuộc hàng chí dương chí cương, tựa như ánh mặt trời rực rỡ thì nội lực của Cảnh vương lại thuộc về hàn âm, phảng phất như âm thi bốc lên từ địa phủ.
Mộc Nhất Thanh rợn cả tóc gáy, lọai hàn khí này... cũng giống với hàn khí trong người của Ý nhi. Không, phải nói là cao hơn, thậm chí thâm độc hơn vài phần.
Thì ra tên cao thủ năm đó đả thương Thượng Quan Lưu Ý, truyền hàn độc vào người y đã được Cảnh vương chiêu dụ, mà gần đây Long Hiên Đình còn tìm đến Cổ vương của Miêu Cương, dùng âm thi cổ độc hấp thu toàn bộ công lực cả đời của cao thủ đã quy ẩn kia.
Loại võ công tà môn chuyên hấp thu công lực của người khác nghe nói đã thất truyền từ lâu, không hiểu vì sao lại đến được tay của Cảnh vương.
Lại nói trong lúc Long Hiên Đình chế trụ yết hầu của Thượng Quan Lưu Ý, hàn khí không ngừng tản ra khiến Mộc Nhất Thanh nhất thời rét run.
"Đây là ta cảnh cáo ngươi lần cuối! Thượng Quan Lưu Ý, những gì ta muốn chắc chắn phải có cho bằng được. Cho dù không chiếm được ta cũng sẽ phá hủy nó." Cảnh vương hung hăng đẩy Thượng Quan Lưu Ý ngã xuống giường, hắn lạnh lùng nói. "Tìm bắt phượng hoàng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu ngươi còn làm càn, bổn vương cũng không ngại để cho ngươi chết."
"Ưʍ..." Thượng Quan Lưu Ý thống khổ kêu la.
Đến khi Cảnh vương cùng hàn khí trên người hắn rời đi, Mộc Nhất Thanh đưa tay chống đỡ bên mép giường, phun ra một búng máu. Võ công của Mộc Nhất Thanh không cao, nhất thời bị nội lực của Long Hiên Đình quét qua làm tổn thương nguyên khí, có điều tình trạng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi điều tức vài ngày thì sẽ không sao.
Chờ Long Hiên Đình đi khỏi, vẻ mặt thống khổ của Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên biến mất, y dẫn ra một nụ cười lạnh, ý tứ khinh miệt. Thượng Quan Lưu Ý đưa tay lên, trong lòng bàn tay một đóa băng hoa ngưng tụ, lưu quang chuyển động.
Mộc Nhất Thanh đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt tươi cười nói. "Chúc mừng cung chủ gặp dữ hóa lành, nội công đã được khôi phục."
Đồng tử màu hổ phách khẽ lưu chuyển mang theo tiếu ý, y nói. "Ngươi không có giúp ta giải độc "U ti" chứ?"
Mộc Nhất Thanh hiểu được liền cười nói. "Không có."
Chất độc U ti bao phủ lên mạch tượng của Thượng Quan Lưu Ý, khiến y nhìn vào phi thường suy yếu, không hề có một chút nội lực.
Hết chương 53