Vội vã đi vào cửa, Mộc Nhất Thanh nhất thời biến sắc, trong phòng tản ra một mùi hương nhàn nhạt, rõ ràng là kịch độc "U ti".
Cửa còn chưa mở ra hết đã nghe bên trong truyền đến một tiếng rên thống khổ, Mộc Nhất Thanh không nói hai lời liền đẩy cửa bước vào, lại không hiểu sao, dưới chân tựa hồ bị vật gì cản lối, thân thể hơi ngã về phía trước.
Sau đó một cánh tay liền vươn tới đỡ Mộc Nhất Thanh, một động tác này nhất thời khiến cho gương mặt của Mộc Nhất Thanh nổi lên một tia thâm độc, bởi vì gã nô tài kia đã nắm lấy cổ tay hắn, chế trụ mạch môn của hắn.
"Đại phu cẩn thận!" Âm thanh của gã nô tài có vài phần xu nịnh giả tạo, bộ dáng khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy vô cùng hèn mọn.
Mộc Nhất Thanh im lặng không lên tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh. Mộc Nhất Thanh rất tinh mắt liền nhận ra người này đang dịch dung, vì vậy hắn liền xoay người lại, biểu tình cao ngạo hướng đám người ở ngoài cửa nói. "Đứng chờ ở ngoài, không được theo ta vào trong!"
Vừa nói vừa cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tà quang, bộ dáng hệt như một con độc xà. "Trừ phi kẻ nào không còn muốn sống nữa."
Ngay sau đó, hắn cố tình vỗ một chưởng lên ngực của gã nô tài, ép hắn mở miệng nhét vào một viên dược. Thời khắc này, những người xung quanh nếu ai biết qua tiếng tăm của Mộc Nhất Thanh đều không khỏi run lên.
"Tiểu tử, ở đốt xương sườn thứ ba có phải đau nhức không gì sánh được hay không?" Mộc Nhất Thanh hừ lạnh, ngữ điệu thâm độc.
Ống tay áo rộng dài của Mộc Nhất Thanh che khuất cánh tay của hắn đang bị người khác chế trụ. "Mã Tiểu Mao" làm ra bộ dạng vô cùng thống khổ, gương mặt nhăn nhó, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Mộc Nhất Thanh. Kỳ thực ngón tay của "Mã Tiểu Mao" đã tăng thêm vài phần lực đạo uy hϊếp.
"Cái ta cho ngươi ăn chính là độc dược. " Sau đó hắn cười lạnh. "Cũng chính là giải dược."
Đây coi như là cho mọi người một lời giải thích, Mộc Nhất Thanh tính tình cao ngạo, làm sao chịu giải thích nhiều lời, mọi người nhất thời kinh ngạc, thầm đoán kế tiếp có phảiMộc Nhất Thanh sẽ cho vị trong kia nếm thử phương pháp "dĩ độc trị độc" để cảnh cáo hay không?
"Ngươi, mau vào trong giúp ta một tay, những người còn lại đứng cách xa ba trượng, không nghe theo cũng không sao, có điều hậu quả các ngươi tự gánh lấy." Nói xong, Mộc Nhất Thanh liền đóng sầm cửa.
Sau khi cửa đóng, "Mã Tiểu Mao" thu lại biểu tình thống khổ, sắc mặt đen xuống vài phần, toàn thân tản ra sát khí.
Lúc này hắn nghe Mộc Nhất Thanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên một tia thâm độc, hệt như muốn đem "Mã Tiểu Mao" ăn tươi nuốt sống. Mộc Nhất Thanh nghiến răng hung tợn nói. "Cút ra xa một chút, nếu không ta gϊếŧ chết ngươi!"
Nói xong hắn mặc kệ "Mã Tiểu Mao", bước lại gần bên giường. Màn trướng vừa nhấc lên, người trên giường bỗng nhiên chụp lấy tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt, cảm giác đau đớn truyền tới khiến Mộc Nhất Thanh kêu lên một tiếng.
"A..." Tiếng kêu thống khổ một lần lại vang lên, nhưng lần này không phải đến từ Mộc Nhất Thanh.
"Mã Tiểu Mao" sắc mặt tái nhợt, bàn tay không tự chủ siết chặt.
"Ý nhi." Mộc Nhất Thanh vỗ vỗ vai Thượng Quan Lưu Ý trấn an, ý đồ khiến cho y bình tĩnh lại.
Lại một hồi đau đớn kéo tới, móng tay của Thượng Quan Lưu Ý ở trên cánh tay của Mộc Nhất Thanh tạo nên vài vết trầy rướm máu.
"Ngươi..." Mộc Nhất Thanh tức giận đến run cả người, lạnh giọng mắng. "Đầu óc của ngươi là bị cửa kẹp hay đá đập vào, dám hạ độc "U ti" lên người mình, lại còn thêm cả "Tẩy tủy tán", Ngươi điên rồi có phải không?"
Người bị trúng độc "U ti" mạch tượng sẽ vô cùng hỗn loạn, "Tẩy tủy tán" ý nghĩa đúng như tên, đau đớn như hút đi dịch tủy trong xương cốt, thống khổ bất kham. Ý nhi là muốn dùng "U ti" để che giấu "Tẩy tủy tán", y rõ ràng muốn dùng cách này để khôi phục lại võ công.
"Mã Tiểu Mao" vội vàng xông lên hô một tiếng. "Ý nhi."
Ngữ điệu khó che giấu sự phẫn nộ. "Tẩy tủy tán?" Đối với chính bản thân mình lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ý nhi đây là... "Ngươi muốn trả thù ta sao?"
Long Kỳ Thiên âm thanh khàn khàn, hai mắt đỏ đậm, hàm răng nghiến chặt, phảng phất như người chịu khổ chính là hắn.
Thượng Quan Lưu Ý mới đầu còn cắn răng chịu đựng, càng về sau càng lộ ra biểu tình phẫn hận như xác nhận chuyện y thực sự muốn "trả thù".
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên nghiêm nghị quát lớn, hơi thở nặng nề.
Thượng Quan Lưu Ý bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của Long Kỳ Thiên, há miệng cắn lên. Thượng Quan Lưu Ý tựa như ma quỷ hút máu, thề chết không nhả, thân thể càng đau đớn thì lực đạo của y càng mạnh hơn, tựa hồ muốn đem toàn bộ thống khổ dời lên người của Long Kỳ Thiên.
Mà Long Kỳ Thiên vẫn đứng im không cử động, vùng xung quanh lông mày khẽ nhăn lại, trong mắt hiện lên yêu thương vô hạn.
Mộc Nhất Thanh đen mặt, bởi vì nhìn một màn này thế nào cũng thấy tình ý tràn ngập.
Hắn mở hộp thuốc lấy ra ngân châm, nhưng trước khi chuẩn bị châm cứu cho Thượng Quan Lưu Ý hắn chợt ngẩng đầu lên liếc nhìn Long Kỳ Thiên, lạnh lùng nói. "Mau la lên đi!"
Long Kỳ Thiên sắc mặt đen lại, hắn dùng âm thanh của Mã Tiểu Mao làm bộ hét thảm vài tiếng.
Người bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết thì sắc mặt đều trắng bệch, thầm nghĩ không lẽ tên nô tài kia đang bị dùng hình tra tấn? Trong lòng tự nhủ, phượng hoàng gì đó, thực chất là một con rắn độc, hễ tâm tình không vui thì sẽ bắt những người bên cạnh chịu khổ. Cho dù chỉ gϊếŧ chết một tên nô tài thì cũng vẫn là độc xà mỹ nhân!
Hết chương 52