Chương 5

Trăng đã lên cao, dưới tầng trệt khách điếm chỉ còn nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ bàn tính của cô chủ quán cùng với âm thanh chén dĩa va chạm trong lúc tiểu nhị thu dọn.

"Ông chủ" không biết thật giả của khách điếm một chân gác lên ghế, tay giơ cao bầu rượu ngửa cổ trút vào miệng, trên bàn còn có một dĩa đậu phộng và vài miếng thịt bò.

"Tiểu Môn Tử, ở trong bếp vẫn còn thừa lại một ít đùi dê, mau lấy lên cho ta nhắm rượu!"

Người được gọi là Tiểu Môn Tử cũng không phản ứng, cúi đầu tiếp tục thu thập chén dĩa, miệng lẩm bẩm. "Nói vài câu ngon ngọt với ngươi thì ngươi thật sự xem mình là ông chủ ở đây sao, đại chưởng quầy?"

"Này, nói cái gì đó? Tưởng ta không nghe thấy sao?" Hắn trừng mắt liếc tiểu nhị một cái sau đó bốc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.

"Tiểu Môn Tử, ngươi là đang khinh thường ta ăn quỵt hay sao? Chừng nào rời đi ta nhất định sẽ thanh toán đầy đủ cho ngươi được không?" Nói xong lại bỏ thêm một hạt đậu phộng vào miệng, ánh mắt đong đầy tiếu ý, không chút tức giận.

"Được, ngươi có tiền thì trả tiền còn không thì rửa chén trừ nợ, cả ngày cứ ăn không ngồi rồi không chịu làm việc, ta xem bộ dáng lười biếng của nhà ngươi đời này cũng đừng mong lấy được vợ." Tiểu nhị kia cũng thật ác miệng, không chút nể mặt chỉ thẳng vào hắn mà khiển trách.

Tiểu tử nghe vậy thì ngường ngùng sờ mũi sau đó phủi tay đứng dậy nói. "Ta giúp ngươi dọn dẹp là được rồi chứ gì? Đồ lắm miệng..." Tiểu tử lắc đầu, xắn tay áo chuẩn bị đến phụ giúp.

"Tiểu Môn Tử, ngươi điên rồi sao? Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ hắn? Ngươi còn ngại bổn cô nương hôm nay bị tổn thất chưa đủ nhiều?"

Cô chủ quán hung hăng rống lên một tiếng, hai tay chống nạnh, bộ dáng hung thần ác sát nhưng cũng lộ ra vài phần tư sắc khiến tiểu nhị nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

Nàng thấy tiểu nhị không lên tiếng thì quay đầu nhìn về phía tên tiểu tử kia nói. "Đi chỗ khác chơi đi, đừng ở đây làm phiền!"

"Tỷ ~"

"Gọi ai đó?"

"Tam Nương."

"Ừm."

Khóe miệng của hắn hơi co giật, thái độ gì đây, gọi tỷ tỷ thì không vui, chẳng lẽ sợ người ta nghĩ mình già?

Tam Nương vừa gẩy bàn tình vừa căn dặn. "Mười mấy người lúc nãy cũng không phải người tốt gì... đừng đi trêu chọc bọn họ nữa!"

Hắn chỉ cười cười không ý kiến, trong đầu đột nhiên lại hiện lên hình ảnh vị công tử áo trắng, diện mạo thật xinh đẹp, không biết là người ở đâu? Công phu cũng không tệ, sao trên giang hồ lại chưa từng nghe nói qua.

Nghĩ ngợi một hồi hắn lại tự thấy bản thân mình rất buồn cười, một nhân vật không tầm thường như vậy hẳn là công tử ở một sơn trang nào đó, ngày thường được bảo vệ rất kỹ.

Hiện tại là vừa mới bước chân ra giang hồ?

Hắn nhíu mày, tại sao lại đi cùng mười tên ác nhân kia? Bị gạt sao? Hắn có nên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân không?

Hắn vỗ vào má mình vài cái, trong lòng tự nhủ, đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ.

"Này họ Long kia, ngươi phát điên cái gì vậy?" Tiểu nhị nhìn thấy hắn chốc lát cười thầm, chốc lát lại tự đánh chính mình thì lập tức run rẩy, trong lòng tự hỏi có phải đầu óc hắn có vấn đề rồi không.

Tên tiểu tử họ Long cũng không cãi lại, chỉ cười cười rồi bỏ lên lầu, nhưng khi hắn vừa mới đặt chân lên một nấc cầu thang thì đã nghe Tam Nương nói. "Này ngươi nói xem, đám người đó không phải là muốn đến Long Vân Trại gây sự chứ? Hay là đi báo cho bọn họ một tiếng, dù sao Long Vân Trại thường ngày đối với dân chúng cũng rất tốt..." Nàng nói xong trong lòng liền có chút lo lắng.

Long Vân Trại là tổ chức đứng đầu của ba mươi sáu trại liên minh ở Mạc Bắc, tuy nói là sơn tặc nhưng mười mấy năm qua chưa từng quấy nhiễu dân lành, thậm chí họ còn hạ lệnh cho ba mươi sáu trại dưới trướng phải tuân thủ quy tắc.

Nếu Long Vân Trại sụp đổ chỉ sợ cuộc sống của người dân sẽ gặp nhiều khó khăn.

Tiểu tử họ Long được Tam nương nhắc nhở một câu như vậy thì lập tức sững sờ, biểu tình ngưng trọng.

Hắn vội bỏ chạy lên lầu, bộ dạng rất nôn nóng.

Tiểu nhị ca thấy vậy liền hỏi. "Bà chủ, hắn bị làm sao vậy?"

Ánh mắt của Tam nương hiện lên vẻ nghi hoặc. "Hắn không phải... là người của Long Vân Trại thật đó chứ?"

"A?" Tiểu nhị ca lập tức mở to mắt, toàn thân phát lạnh: Ta vừa mới mắng hắn...

—————-

Sao trời thưa thớt, bão cát cuồn cuộn trải dài khắp ngàn dặm che khuất cả ánh trăng, hung hãn như dã thú. Thượng Quan Lưu Ý trên người chỉ khoác một kiện y phục mỏng manh bước ra cửa, tên tiểu tử họ Long cũng vừa lúc đi tới, hai người nhất thời chạm mặt, tiểu tử họ Long hơi thất thần, bộ dáng có chút si ngốc.

Thượng Quan Lưu Ý đứng yên lặng một lúc rồi chợt lên tiếng. "Đun cho ta một ít nước nóng mang tới đây!"

"Nước nóng?" Tiểu tử họ Long lặp lại một câu.

"Còn phải mang cả thùng tắm nữa." Thượng Quan Lưu Ý bổ sung.

"A." Hắn chợt hiểu ra, khó trách cứ cảm thấy thiếu cái gì, lời nói không đầu không đuôi, thì ra là khi nãy không nghe rõ y sai đun nước. Đúng là công tử gia đã quen được hầu hạ.

"Ở đại mạc mà mặc đồ trắng không thấy bất tiện sao?" Tiểu tử họ Long hỏi, nói xong lại muốn tự tát cho mình một cái, đang lảm nhảm cái gì vậy?

Nhưng hắn thật không ngờ Thượng Quan Lưu Ý chỉ hơi sửng sốt một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu tử họ Long im lặng: Chẳng lẽ y chưa từng nghĩ đến vấn đề này?

"Có điều hiện giờ trong bếp không biết còn lò lửa không, để ta đi xem giúp ngươi." Long Kỳ Thiên nở nụ cười sáng lạn tựa như ánh mặt trời, thập phần anh tuấn.

"Ừm." Thượng Quan Lưu Ý nhẹ gật đầu.

Long Kỳ Thiên không nghĩ y lại hoàn toàn nghe theo, y giống như một con tuyết hồ cao quý, lúc thì băng lãnh, lúc lại vô cùng nhu thuận. Khoảnh khắc nhu thuận có vẻ cực kỳ hiếm hoi, càng làm cho lòng dạ đối phương như muốn nhũn ra.

"Đợi một lát." Long Kỳ Thiên xoay người chạy xuống lầu. Lúc này kể cả đèn dầu cũng không có, Tam nương cùng Tiểu Môn Tử đều đã ra nhà sau nghỉ ngơi.

Thị lực của Long Kỳ Thiên cũng rất tốt, hắn mò mẫm xuống bếp, quả nhiên lửa trên lò đều đã tắt. Hắn thắp một ngọn đèn nhỏ, chợt nghĩ đến Tam nương bụng dạ hẹp hòi thường hay cằn nhằn hắn lãng phí, trong mắt nhất thời dấy lên một tia xấu xa, thắp luôn một lượt hai cây đèn.

Long Kỳ Thiên nhìn quanh một lượt, ngay cả củi cũng không còn.

Biết sao đựợc... Hắn đành phải xắn tay áo lên chẻ củi.

Phía sau bếp có một cánh cửa nhỏ thông đến hậu viện, trong sân chất đầy gỗ. Ban đêm gió lạnh, trên người Long Kỳ Thiên lại chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc, ống tay xăn cao.

Hắn âm thầm vận nội công, một cỗ nhiệt lưu chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể, toàn thân lập tức trở nên ấm áp, ngồi ngòai gió cũng không còn cảm thấy lạnh.

Thời gian ước chừng qua một nén nhang, Long Kỳ Thiên vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một bóng trắng đang đứng ở cửa sau nhà bếp quan sát hắn.

Long Kỳ Thiên gãi gãi đầu. "Đợi lâu sốt ruột sao? Không có sẵn củi, một lát nữa lập tức sẽ xong ngay."

Lúc này trong hậu viện bỗng vang lên tiếng "sư tử hà đông" rống. "Họ Long kia, nửa đêm không chịu ngủ, rảnh rỗi quá thì hãy đem toàn bộ củi trong sân ra chẻ đi!"

Long Kỳ Thiên: "A..."

Long Kỳ Thiên bị tịch thu mất cây búa liền vội vàng bê đống củi chất vào nhà bếp, hắn sợ sẽ thật sự bị bắt đi chẻ củi nguyên đêm.

Thượng Quan Lưu Ý khẽ lách mình nhường đường cho hắn, cũng không ngại cánh cửa bẩn, đứng tựa lưng vào, nhàn nhạt mỉm cười quan sát vẻ mặt gấp gáp của Long Kỳ Thiên khi đánh hai viên đá lửa, nhất thời cảm thấy thật thú vị.

"Cười cái gì?" Long Kỳ Thiên dùng sức đánh lửa một hồi, toàn thân đều toát mồ hôi nhưng cả nửa ngày lửa cũng không cháy, càng sốt ruột mồ hôi lại chảy càng nhiều, hắn đưa tay lau mặt, nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý đang cười thì lên tiếng hỏi.

Thượng Quan Lưu Ý càng cười lớn tiếng hơn.

"... Thật đẹp!" Long Kỳ Thiên nheo mắt.

"Ngươi nói cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý lập tức chau mày, vẻ mặt có chút không vui.

Long Kỳ Thiên cười nói. "Không thích được người ta khen hay là không thích nghe lời thật lòng?"

Thượng Quan Lưu Ý không trả lời, lạnh lùng nói. "Làm nhanh lên đi!"

"Cái này không thể nhanh được, ngươi cũng thấy đó, lửa không chịu cháy." Long Kỳ Thiên đem hai viên đá lửa đến cho Thượng Quan Lưu Ý xem.

"Đây là cái gì?"

"A..." Long Kỳ Thiên ngẩn ra. "Là đá lửa, bộ nhà của ngươi không cần đốt lửa hay sao?"

Thượng Quan Lưu Ý hừ một tiếng, quay mặt đi, một lát sau chợt buồn bực nói. "Là ta chưa từng làm qua."

Long Kỳ Thiên nhìn gương mặt y có chút ửng hồng lập tức cảm thấy người này thật vô cùng đáng yêu.

Lại nghe Thượng Quan Lưu Ý nói. "Không phải có ống giữ lửa hay sao?"

Mắt của Long Kỳ Thiên chợt sáng lên. "Phải ha."

Nói xong hắn từ trong ngực lấy ra một ống tre.

Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy rất buồn cười, người này lại còn mang theo cả ống lửa tùy thân sao?

"Cháy rồi!" Long Kỳ Thiên ngẩng lên nhìn Thượng Quan Lưu Ý, trên mặt lộ ra vẻ nhiệt tình hớn hở, dường như con người hắn không lúc nào có phiền não.

"Lập tức sẽ xong ngay." Long Kỳ Thiên nói. Hắn vừa cho nước vào nồi vừa từ trong tủ lấy ra hai củ khoai lang đem bỏ vào bếp lửa.

Thượng Quan Lưu Ý nghiêng đầu chớp mắt một cái, tựa hồ như rất tò mò không biết hắn định làm gì.

Long Kỳ Thiên nhếch miệng cười, cũng không giải thích.

"Tới đây sưởi ấm đi, đứng ở ngoài cửa lạnh lắm." Long Kỳ Thiên nói.

Thượng Quan Lưu Ý cũng không do dự, y chưa từng vào bếp, cũng chưa từng nấu nướng qua thứ gì, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Long Kỳ Thiên cởϊ áσ ngoài của mình trải lên băng đá, Thượng Quan Lưu Ý hài lòng ngồi xuống.

"Tay để cách xa một chút, coi chừng bị phỏng!" Long Kỳ Thiên quan sát Thượng Quan Lưu Ý, chỉ thấy y liếc hắn một cái rồi nói. "Ta tự biết."

Long Kỳ Thiên dở khóc dở cười, người này không chỉ đáng yêu mà còn rất sĩ diện.

"Ngươi là người Giang Nam?" Long Kỳ Thiên đến gần y hỏi.

"Hả? Không phải." Thượng Quan Lưu Ý trả lời, sau đó nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi lại nói. "Không hẳn là như vậy."

"Câu trả lời của ngươi cũng thật khó hiểu, cái gì không phải rồi lại không hẳn?" Long Kỳ Thiên hỏi, hắn cảm thấy giọng nói của thượng Quan Lưu Ý rất êm tai, cùng với sự dịu dàng an tĩnh của màn đêm có nét tương đồng, làm cho người ta nhịn không được muốn nghe nhiều hơn.

"Bởi vì chưa từng sinh sống ở Giang Nam." Thượng Quan Lưu Ý nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói. "Ngu ngốc."

Long Kỳ Thiên biểu tình vui vẻ. "A, ta hiểu rồi, ngươi nguyên quán ở Giang Nam nhưng chưa từng sinh sống ở Giang Nam?"

"Ừm." Thượng Quan Lưu Ý gật đầu.

"Sao lại đến đại mạc này?"

"Lý do gì lại không thể tới?" Thượng Qaun Lưu Ý bắt bẻ hắn, tính tình cực kỳ hiếu thắng.

Long Kỳ Thiên sờ mũi, mỗi lần hắn cảm thấy xấu hổ hay buồn bực đều sẽ sờ mũi.

"Ta họ Long, tự là Tử Vân." Long Kỳ Thiên giới thiệu.

"Ừm." Thượng Quan Lưu Ý ừ một tiếng sau đó không nói gì thêm.

Long Kỳ Thiên nóng nảy. "Sao ngươi không nói cho ta biết tên ngươi là gì?"

Thượng Quan Lưu Ý liếc nhìn hắn.. "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Long Kỳ Thiên ngượng ngùng cãi chày cãi cối. "Ta đã nói cho ngươi biết, ngươi cũng phải nói cho ta biết."

"Dựa vào cái gì? Ta cũng không có hỏi ngươi." Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý như kiểu "Bản thân ngươi lẽ ra không nên nói cho ta biết", thậm chí trên khóe miệng còn giương lên vẻ tự đắc, rất có tinh thần.

"Ha ha, ngươi cũng thật biết điều."

"Ngươi có ý tứ gì?" Thượng Quan Lưu Ý nổi giận, vận khí tung ra một chưởng.

Long Kỳ Thiên cả kinh vội giơ một tay ngăn cản."Tính tình thật xấu, tại sao hở ra là muốn đánh người?"

Thượng Quan Lưu Ý không nói, một lần nữa phát lực.

Long Kỳ Thiên kêu lên. "Ta giúp ngươi đun nước ngươi còn đánh ta?"

Thượng Quan Lưu Ý lúc này mới chịu ngừng tay, cắn răng nói. "Hừ, tha cho ngươi lần này."

"Tính tình thật xấu." Long Kỳ Thiên cường điệu nói.

Thượng Quan Lưu Ý lập tức trợn mắt.

Lúc này Long Kỳ Thiên "a" một tiếng, loay hoay dùng thanh củi khều hai củ khoai lang vừa mới nướng ra.

Long Kỳ Thiên bẻ đôi củ khoai cắn vào một miếng, bị phỏng liền hít hà một hơi sau đó đem nửa củ còn lại đưa cho Thượng Quan Lưu Ý.

"Đây là thứ gì?" Thượng Quan Lưu Ý nhíu mày, nhìn củ khoai bị cháy đen có vẻ không bắt mắt.

"Ăn ngon lắm, thử đi!" Long Kỳ Thiên giơ lên nửa củ trong tay, thấy Thượng Quan Lưu Ý còn đang do dự thì làm ra vẻ khoa trương. "Thật ngon, hình như cơm tối ngươi còn chưa dùng qua?"

Thượng Quan Lưu Ý có chút do dự nhận lấy.

"Coi chừng phỏng tay!" Long Kỳ Thiên nhắc nhở.

Thượng Quan Lưu Ý động tác nhã nhặn cắn lấy một miếng rồi mở miệng khen. "Ăn ngon."

"Haha, còn phải nói."

"Là cái gì?"

"..." Long Kỳ Thiên suýt nữa bị y làm cho mắc nghẹn. "Khoai lang."

"Khoai lang?" Thượng Quan Lưu Ý lại cắn một miếng, chậm rãi nhấm nháp, động tác nhã nhặn, bộ dáng khi ăn cũng vô cùng đẹp mắt.

Trên tay còn chưa ăn xong, Thượng Quan Lưu Ý đã liếc nhìn cái khác, ngang ngược nói. "Đưa luôn cho ta củ còn lại!"

Long Kỳ Thiên: "..."

Người này... khả năng cướp đoạt tài sản của người khác còn lợi hại hơn thổ phỉ!

Hết chương 5