- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhan Sắc Phượng Hoàng
- Chương 35
Nhan Sắc Phượng Hoàng
Chương 35
Tiếng thở nặng nề không ngừng đánh vào tai. Xung quanh đáy cốc vách núi dựng đứng hiểm trở, nền đất âm u lạnh lẽo. Ánh sáng hôn ám từ bên trên rọi xuống lướt qua cơ thể xích͙ ɭõa của hai người làm thoáng hiện lên hai thân ảnh cùng với làn da hoàn toàn bất đồng.
Thượng Quan Lưu Ý thân thể mềm mại vô lực, suy yếu ngã vào lòng của Long Kỳ Thiên, tóc đen trượt qua vai rũ xuống ngực lộ ra bức đồ văn phượng hoàng trên lưng vô cùng sống động, lông vũ ở chiếc đuôi men theo thắt lưng uốn lượn xuống mông, kéo dài vào tận đùi trong, hình ảnh kiều diễm như trêu đùa, khơi mào du͙© vọиɠ trong lòng kẻ khác. Long Kỳ Thiên cảm giác miệng lưỡi khô nóng, hô hấp càng thêm trầm trọng.
Độc tố từ từ khuếch tán, Thượng Quan Lưu Ý cũng không còn để tâm đến quá nhiều chuyện, y chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho bản thân không bị ngất đi. Y lần nữa vùi vào lòng của Long Kỳ Thiên, cả người dán chặt vào hắn, hấp thụ nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ cơ thể hắn, chỉ có như vậy mới khiến cho cơ thể lạnh băng của y cảm thấy dễ chịu hơn.
"Ôm ta!" Thượng Quan Lưu Ý ra lệnh, hơi thở nóng ấm phả vào tai của Long Kỳ Thiên, đôi môi như có như không sượt qua gò má của hắn khiến cho hô hấp của hắn cũng trở nên rối loạn.
Lý trí của Long Kỳ Thiên nói cho hắn biết giờ khắc này việc cấp bách hàng đầu là phải giúp cho Thượng Quan Lưu Ý giải độc, hắn cố gắng áp chế du͙© vọиɠ, ôm lấy y.
Thượng Quan Lưu Ý ở trong ngực hắn điều chỉnh một chút tư thế, y hơi cựa quậy, buông lỏng thân thể, để cho bản thân hoàn toàn dựa vào hắn, hai người da thịt vô cùng thân mật. Nếu là bình thường Thượng Quan Lưu Ý có bị đánh chết cũng không chủ động làm ra chuyện như vậy, nhưng giờ khắc này y cũng không rảnh để bận tâm.
"Chờ lát nữa khi ta mở nắp bình, độc khí bên trong sẽ tràn ra, ngươi không được vận công hóa giải khí độc mà phải đem nội lực từ từ truyền vào cơ thể ta." Thượng Quan Lưu Ý nói, thanh âm rất nhẹ, phảng phất như lời thì thầm nhưng ngữ khí lại vô cùng băng lãnh.
Giải dược vốn là một chất kịch độc nhưng Long Kỳ Thiên không được phép hóa giải độc tố của nó, đồng thời còn phải đưa nội lực vào cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý. Có thể nói đây là biện pháp một mạng đổi một mạng.
Thượng Quan Lưu Ý cười lạnh. "Ngươi có thể không cứu ta."
Khóe miệng y cong lên một tia giễu cợt nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng hung ác. Y nhìn hắn bằng cặp mắt khinh thường, thái độ lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại thầm nghĩ, liệu Long Kỳ Thiên có cứu y hay không? Thượng Quan Lưu Ý cũng có chút lo lắng, dù sao cũng không có ai hoàn toàn nguyện ý giao sinh mạng của mình cho người khác.
"Được, cách thức như thế nào mau nói rõ cho ta biết!" Long Kỳ Thiên nói.
Thượng Quan Lưu Ý thoáng giật mình, y nheo mắt cố gắng quan sát biểu tình của Long Kỳ Thiên, y thực sự muốn biết người này hiện đang suy nghĩ gì. Nhưng vì độc tốc dần lan ra khắp cơ thể, ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý cũng trở nên mơ hồ, y loáng thoáng nhìn thấy Long Kỳ Thiên dường như đang cười. Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên sinh ra một loại cảm giác được nuông chiều sủng nịch, y bĩu môi, liệu đây có phải là ảo giác?
Thượng Quan Lưu Ý hít sâu một hơi, đem phương pháp giải độc nhanh chóng nói cho Long Kỳ Thiên biết. Nói xong tâm trạng của y đột nhiên lại có chút không thoải mái.
Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi, y cho rằng là do bản thân mình không muốn thiếu nợ ân tình của hắn.
Long Kỳ Thiên không chút do dự mở nắp chai thuốc, một mùi hương nhàn nhạt bao phủ lấy hai người. Long Kỳ Thiên chậm rãi đem nội lực đưa vào cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý, để cho nội lực kết hợp cùng với giải dược mau chóng lan tỏa đi khắp kỳ kinh bát mạch.
Thân thể hai người dán chặt, yên khí từ trên đỉnh đầu của bọn họ lượn lờ bay lên. Trong quá trình giải độc, trên người của Long Kỳ Thiên và Thượng Quan Lưu Ý chảy ra không ít mồ hôi, chỉ trong chốc lát cơ thể cả hai đã ướt đẫm.
Khó trách Thượng Quan Lưu Ý lại muốn cả hai phải cởi bỏ xiêm y, bằng không giờ khắc này yên khí sẽ không thể thoát ra ngoài được, yên khí đó chính là độc tố trong người được bức ra.
Lần trước Long Kỳ Thiên vì hàn độc của Thượng Quan Lưu Ý mà giúp y truyền nội lực suốt một đêm, sáng hôm sau tinh thần ngược lại càng tỉnh táo. Nguyên nhân là do nội công tâm pháp hắn luyện có điểm rất kỳ diệu. Thượng Quan Lưu Y vốn không biết nội công chí dương chí cương của Long Kỳ Thiên sau mỗi một lần vận công sẽ tự động điều tức kinh mạch, không ngừng nâng cao nội lực, cho nên đỉnh đầu hắn cũng có yên khí bay lên, đem toàn bộ độc khí hít phải bức ra ngoài.
Không biết qua bao nhiêu canh giờ, chỉ thấy thái dương trên vách núi đã biến thành nguyệt quang yếu ớt.
Ánh sáng rất ảm đạm, cho dù Long Kỳ Thiên và Thượng Quan Lưu Ý thân thể kề sát một chỗ cũng không nhìn thấy nhau. Thượng Quan Lưu ý nửa chừng bởi vì độc phát tác mà hôn mê bất tỉnh, Long Kỳ Thiên vẫn tiếp tục truyền nội lực giúp y giải độc.
"Ưʍ..." Thanh âm mặc dù yếu ớt nhưng trong đáy cốc yên tĩnh lại nghe được vô cùng rõ ràng. Long Kỳ Thiên rất nhanh đóng lại nắp bình duợc không để cho độc khí tiếp tục tràn ra. Hắn vứt cái chai sang một bên, ôm Thượng Quan Lưu Ý khẽ lắc lắc thân thể y, gọi một tiếng. "Ý nhi?"
Không nghe được tiếng trả lời nhưng mạch tượng của y đã bình thường trở lại. Long Kỳ Thiên thở phào nhẹ nhõm, da thịt kề sát truyền đến nhiêt độ ấm áp, cùng với xúccảm trơn trượt từ làn da khiến tâm tư hắn lại bắt đầu trở nên ngứa ngáy. Long Kỳ Thiên làm mọi cách cũng không thể khống chế được du͙© vọиɠ đang không ngừng sinh sôi. Hắn nhớ lại một đêm hương diễm trước đây, trong lúc da thịt thân cận, hắn đã chiếm được không ít tiện nghi, loại dư vị tiêu hồn này quả thật khiến hắn không thể nào quên được.
Long Kỳ Thiên thật nghĩ không ra, Thượng Quan Lưu Ý cùng với độc dược thế nào lại giống nhau, chỉ cần đến gần sẽ làm cho thân thể sinh ra khát vọng mãnh liệt, giống như bị trúng phải dược tính. Long Kỳ Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở nóng ấm phả lên mặt của Thượng Quan Lưu Ý.
Trong bóng tối nhìn không thấy, Long Kỳ Thiên dùng ngón tay chậm rãi miêu tả ngũ quan của người nọ, loại xúc cảm này khiến trong cơ thể hắn như có một cỗ nhiệt lưu đang chạy tán loạn, làm cho tâm can của hắn không ngừng bị thiêu đốt.
"Ý nhi. " Long Kỳ Thiên lại gọi một tiếng, xác định Thượng Quan Lưu Ý vẫn còn chưa tỉnh hắn mới bạo gan hôn xuống. Hắn hôn cực kỳ dịu dàng, trong bóng tối nhìn không rõ liền tùy tiện hôn ở khắp nơi, từ hai mắt đến chóp mũi, đầu lưỡi đảo qua bờ môi, hôn lên hai cánh hoa mềm mại. Con dã thú trong người hắn tựa hồ như muốn chuyển mình tỉnh giấc.
"Ưʍ..." Một tiếng rên nhỏ vụn phát ra, âm thanh vô cùng quyến rũ.
Long Kỳ Thiên hít vào một hơi, hạ thân bắt đầu trướng đau.
Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy khó chịu liền ở trước ngực Long Kỳ Thiên mà ngắt nhéo vài cái, thân thể như có như không ma sát, bất luận là nhiệt độ hay xúc cảm đều chẳng khác nào kịch độc, theo làn da thấm sâu vào máu đoạt lấy mạng người.
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nếu như Thượng Quan Lưu Ý không lên tiếng hắn còn có thể khắc chế con dã thú đang rục rịch trong hắn.
Nhưng mà...
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên hô hấp dồn dập, thân thể bắt đầu nóng lên, bụng dưới như có nhiệt hỏa thiêu đốt.
Lúc này thanh âm của Thượng Quan Lưu Ý lại như một cơn gió lớn thổi bùng lên ngọn lửa đang nhen nhóm.
Long Kỳ Thiên cảm giác mình bị tra tấn đến phát điên rồi. Người này rõ ràng là đang hôn mê nhưng vẫn có thể hành hạ hắn, quả thật muốn lấy mạng người.
"Ưʍ... khó, khó chịu." Thượng Quan Lưu Ý không an phận giãy giụa thân thể, từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng phát ra cho biết bản thân y đang rất khó chịu. Long Kỳ Thiên lúc này mới giật mình, hắn một phen nắm lấy cổ tay của Thượng Quan Lưu ý, hướng mạch tượng của y dò xét, cảm giác lạnh buốt khiến hắn chợt thanh tỉnh vài phần.
Hắn tức thì hiểu được, đây là do hàn độc phát tác.
Long Kỳ Thiên không dám chậm trễ, vội vàng ôm Thượng Quan Lưu Ý, đem nội lực tiếp tục truyền cho y.
"Ưm, khó chịu muốn chết, hừ..."
Thượng Quan Lưu ý lại bắt đầu giở thói ngang bướng, y không ngừng vặn vẹo thân thể làm gián đoạn cỗ nội lực mà Long Kỳ Thiên đang đưa vào. Hơn nữa thỉnh thoảng lại kêu khóc như đang làm nũng khiến Long Kỳ Thiên thực sự rất lo lắng.
"Ý nhi ngoan một chút!" Long Kỳ Thiên đè lại hai tay y trấn an. Hắn vừa mới áp chế du͙© vọиɠ thành công thì Thượng Quan Lưu ý lại không ngừng phá quấy, Long Kỳ Thiên không cách nào dỗ được. Thượng Quan Lưu Ý ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo, hạ thân mẫn cảm của hắn như có như không bị y cọ vào, dục hỏa cố gắng đè nén lại một lần nữa dâng trào.
"Ý nhi ngoan, còn như vậy nữa ta sẽ nhịn không được!" Long Kỳ Thiên cắn cắn lỗ tai của Thượng Quan Lưu Ý, thanh âm khàn khàn tựa hồ đang rất chịu đựng. Hắn tuy nói vậy nhưng hai tay đã không an phận mà ở trên người của Thượng Quan Lưu Ý bắt đầu sờ soạng.
Thân thể trở nên nóng bức, Thượng Quan Lưu Ý theo bản năng cọ cọ vào người của Long Kỳ Thiên, bởi vì trong người không thoải mái, y chốc lát lại rêи ɾỉ khó chịu, chốc lát lại giãy giụa, thậm chí dùng móng tay cào cấu lên lưng của Long Kỳ Thiên. Đến nước này, Long Kỳ Thiên làm sao có thể chịu đựng?
Hắn nhịn không được điên cuồng hôn môi Thượng Quan Lưu Ý, say mưa mυ"ŧ lấy mật dịch từ trong miệng y, bàn tay vuốt ve thắt lưng, không ngừng khıêυ khí©h du͙© vọиɠ ẩn sâu trong tiềm thức của mỹ nhân. Bàn tay còn lại bắt đầu lần mò xuống dưới, cảm xúc trơn mịn từ làn da khiến cho người nào đó tâm tình trở nên vô cùng kích động.
"Ưʍ... hừ..." Thượng Quan Lưu Ý ngầng đầu, lộ ra đường cổ hình vòng cung xinh xắn, cảm giác lạnh buốt trong cơ thể dần dần được thay thế bằng một ngọn lửa, hô hấp của y trở nên dồn dập... nhất thời sinh ra một loại cảm giác ham muốn.
"A..." Thượng Quan Lưu Ý sợ hãi kêu một tiếng, tựa như khó chịu lại tựa như đau đớn. Đầu óc nhất thời hỗn loạn, tựa hồ có môt dòng điện chạy xộc vào cơ thể, lập tức sinh ra cảm giác tê dại nhưng cũng thập phần thỏa mãn. Loại cảm giác này... ưʍ... quả thật "đáng ghét".
"Ưʍ..." Vật gì đó mềm mại không ngừng liếʍ láp trong khoang miệng khiến y thực sự rất thoải mái, l*иg ngực ân ẩn một cỗ tư vị vô cùng lạ lẫm, tựa như đang bị nhấn chìm trong nước, lại mang theo vài phần khao khát...
"A... " Thượng Quan Lưu Ý kêu lên. Thân thể nhịn không được run rẩy, trước ngực đang bị ngắt véo, cảm giác đau ngứa nhưng cũng rất quái lạ.
"Ưʍ..." Ngân dịch không kịp nuốt theo khóe miệng của Thượng Quan Lưu Ý chảy xuống, y liên tục thở dốc, hai tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Long Kỳ Thiên.
Thật kỳ quái, y như muốn điên rồi, cũng không biết là thoải mái hay khó chịu...
Dòng điện lại di chuyển đến bụng, tư vị tê dại lan tỏa ra khắp toàn thân, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.
"Ý nhi, ta muốn ngươi!" Âm thanh ấm ách rỉ vào tai. Thượng Quan Lưu ý thần trí mê man hỗn độn, y không biết là ai, không biết chuyện gì, cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng trong lòng hoang mang đến lợi hại.
Trong bóng tối, y liều mạng lắc đầu nhưng thân thể lại yếu ớt vô lực, hoàn toàn rơi vào tay người nam nhân này, từ trốn tránh biến thành không có khả năng phản kháng.
"Không muốn... không muốn..." Thượng Quan Lưu Ý khẩn trương thở hào hển, thần trí mơ hồ có một tia thanh tỉnh, nhưng trong chốc lát lại bắt đầu trở nên hoảng loạn, y sợ hãi kêu một tiếng. "A..."
Cảm giác sung sướиɠ đang cuộn trào mãnh liệt thoáng chốc đã làm cho Long Kỳ Thiên mất hết lý trí. Xét từ một khía cạnh nào đó, Thượng Quan Lưu Ý thật vô cùng ngây thơ khiến cho hắn không chịu được, huống chi ngón tay của hắn cũng đã tiến vào cửa động.
"Đừng... đừng mà..." Thượng Quan Lưu Ý kêu lên, thanh âm không khác gì tiếng mèo kêu, hoàn toàn không có tác dụng. Nhưng cũng không hẳn, ít nhất y cũng làm cho du͙© vọиɠ của Long Kỳ Thiên ngày càng trở nên mãnh liệt, tâm tình vô cùng nhộn nhạo. Cái này không làm cho hắn thú tính bộc phát thì mới là chuyện là, cảm giác nhẫn nhịn này... thật khó chịu đựng.
"Ngoan, chỉ một lát nữa... ngươi sẽ cảm thấy thoải mái." Long Kỳ Thiên khẽ trấn an, thanh âm của hắn khàn đến lợi hại. Ngón tay ở trong huyệt động nóng hổi như muốn bị hòa tan. Nhất định... người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
"A..." Thượng Quan Lưu ý không ngừng kêu lên sợ hãi, y cong lưng, bàn tay bắt lấy tay của Long Kỳ Thiên. Không được... ưʍ... không được... Tại sao có thể như vậy? Tim của y đang đập rất nhanh... aaa...
Long Kỳ Thiên nở nụ cười tà, ngón tay xấu xa không ngừng khuấy động trêu chọc bên trong hậu huyệt. Hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nếu không gian sáng sủa hơn một chút thì hắn đã có thể nhìn thấy bộ dạng vô cùng xinh đẹp của Ý nhi. Thật sự đáng tiếc!
Dù vậy chỉ với âm thanh rêи ɾỉ của Thượng Quan Lưu Ý cũng đủ khiến cho hạ thân của hắn trở nên cương cứng.
"Ý nhi, Ý nhi, Ý nhi..." Long Kỳ Thiên không ngừng gọi tên y, thanh âm mang theo tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, ánh mắt hiện lên vẻ nhu tình. Hắn đem Thượng Quan Lưu Ý đặt dưới thân, kéo hai chân của y vòng qua eo mình, chậm rãi vuốt ve làn da mềm mịn trên đôi chân thon dài...
Quả thật không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
"Muốn... tiến vào!" Giọng nói của Long Kỳ Thiên vô cùng thống khổ.
Thượng Quan Lưu Ý kêu khóc, y không ngừng giãy giụa thân thể, ánh mắt tràn ngập hơi nước hiện lên vẻ ủy khuất, bộ dáng vô cùng mị hoặc, đáng tiếc Long Kỳ Thiên lại không nhìn thấy được, mà Thượng Quan Lưu Ý càng không biết y lại có thể bày ra vẻ mặt như thế.
Long Kỳ Thiên rút ngón tay ra, Thượng Quan Lưu Ý thả lỏng hơn một chút, y từng ngụm từng ngụm thở dốc, trái tim không ngừng đập loạn tựa như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"A..." Sau một khắc y đột nhiên la lớn. "Ưʍ..." Nước mắt tuôn xối xả như hoàng hà vỡ đê.
Đau quá... a... đau quá.
"Ưʍ..." Long Kỳ Thiên hai mắt mở to, hắn quả thật sung sướиɠ muốn chết đi được. Vào rồi! Ý nhi rốt cục đã là của hắn.
Long Kỳ Thiên có thể cảm giác được trái tim của hắn đang nhảy múa cuồng loạn không cách nào khống chế. Cảm giác bên trong thật dễ chịu vô cùng, vừa ấm nóng lại siết chặt.
"Ưʍ... đừng... đừng cử động... cầu xin ngươi..." Thượng Quan Lưu ý cũng điên rồi, y lấy tay che mặt, nước mắt tựa như từng hạt châu không ngừng rơi xuống.
Bị xâm phạm... ưʍ... Thượng Quan Lưu Ý thút thít nghẹn ngào, khốn kiếp! Hắn dám... khốn kiếp, thật muốn gϊếŧ hắn!
Dưới loại kí©h thí©ɧ này, Thượng Quan Lưu Ý làm sao có thể không tỉnh? Chỉ là nhất thời bị chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© không cách nào kiềm chế, cũng không kịp ngăn cản, kết quả... Y tuyệt đối không thừa nhận. Nhưng cho dù thừa nhận thì cũng có làm sao? Y là nam nhân... nơi đó bị người ta nắm, lại không phải là tay của mình, làm sao không sinh ra phản ứng? Kết quả... Y biết rõ sẽ có kết cục này nhưng lúc đó thực sự không nhịn được, cũng không ngăn được.
"A... đau muốn chết!" Thượng Quan Lưu Ý lại kêu khóc, y không an phận bắt đầu giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi sự trói buộc của Long Kỳ Thiên. Y vừa đánh vừa cào cấu, nhưng không ngờ thứ đó của hắn... ưʍ... càng lớn...
"Đừng mà..."
"Ta nhịn không được." Long Kỳ Thiên thanh âm nghe vô cùng ủy khuất.
Thượng Quan Lưu Ý vừa khóc thút thít vừa vô cùng tức giận.
Nhưng chỉ một lát sau. "A..."
Sao lại có thể? Thượng Quan Lưu Ý sợ hãi mở to mắt, hai mắt đã đong đầy nước, thân thể bị đâm chọc không ngừng lắc lư. Trong bóng tối, hai chân của hắn đang quấn chặt thắt lưng của Long Kỳ Thiên...
Kỳ quái, sao lại có thể...
Thượng Quan Lưu Ý so với việc mình bị người ta xâm phạm còn muốn hoảng sợ hơn.
"Ưm, hừ..." Y cắn môi không cho tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng. Không được, chuyện này... không có khả năng.
"Thả ta ra! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"
"Ngươi nói gì? Là ai khốn kiếp?" Long Kỳ Thiên có hơi kiềm chế lại, hắn nghĩ bản thân dường như đã quá mức thô bạo nhưng chính là không cách nào nhịn được, vẻ áy náy trong mắt nhất thời liền bị du͙© vọиɠ thay thế.
"Khốn kiếp... a..." Thượng Quan Lưu Ý bấu chặt lấy hai bả vai của Long Kỳ Thiên, móng tay cắm vào da thịt hắn.
"Gọi tên của ta, Long Kỳ Thiên!" Long Kỳ Thiên phả hơi thở nóng hổi vào bên tai của Thượng Quan Lưu Ý.
Thượng Quan Lưu Ý tất nhiên không chịu.
"Gọi tên ta!" Long Kỳ Thiên lại đâm vào một cái thật sâu.
"A... Ưʍ... Long Kỳ Thiên" Ta muốn gϊếŧ ngươi!
"Ý nhi, Ý nhi của ta." Long Kỳ Thiên càng thêm kích động.
Không gian một mảnh hôn ám, chỉ có tiếng da thịt va chạm cùng với những âm thanh rêи ɾỉ không ngừng lẩn quẩn... Cho đến thật lâu mới chấm dứt.
Hết chương 35
Mị: *phụt máu* ăn chay lâu quá r =.,=
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhan Sắc Phượng Hoàng
- Chương 35