Nhan sắc phượng hoàng – Chương 34
Long Kỳ Thiên lập tức cởϊ áσ ngoài vung vào không trung để xoay chuyển hướng gió, làm cho độc dược không cách nào tiếp cận vào da thịt. Đột nhiên hắn nghe được một tiếng kêu quen thuộc, tâm trạng nhất thời run lên, vùng xung quanh chân mày nhíu chặt. Hắn quay lại nhìn mà đau lòng đến đứt ruột.
Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý trên mặt nổi lên một tầng xanh quỷ dị, hô hấp trở nên gấp gáp, mồ hôi trên trán rịn ra, giọt nào giọt nấy to cỡ bằng hạt đậu. Dù vậy y vẫn quật cường, cắn chặt môi đến rướm máu, không hề để bản thân ngã quỵ. Cho dù không có nội lực nhưng kiếm ở trong tay y vẫn không ngừng giáng xuống địch nhân. Trong số đó không chỉ có những binh lính không hề biết võ công mà còn có cả người của Long Vân Trại.
Thượng Quan Lưu Ý đôi mắt sắc lạnh, lúc ra tay gϊếŧ người thì động tác lưu loát không chút do dự. Chỉ một lát sau bạch y đã nhiễm đầy máu, mà bản thân y, cánh tay, đùi cũng đã chịu không biết bao nhiêu vết thương. Dù là vết thương nhẹ thôi nhưng cũng đủ để khiến Long Kỳ Thiên hai mắt đỏ ngầu.
Hắn đột nhiên rống lên giận dữ, một tiếng rống này thanh âm như vang vọng đến tận chân trời. Cùng lúc đó Long Khuyết Kiếm một đường bay thẳng lên không trung, hàng vạn kiếm khí như xé toạc không gian, cuồng phong gào rít, bầu trời phảng phất như xuất hiện hình ảnh một con rồng trong suốt bay vụt lên cao, đầu rồng vừa lớn lại vừa toát lên vẻ uy nghiêm dữ tợn.
Ở triều đại này vốn tôn thờ loài rồng, rồng chính là hiện thân của chân mệnh thiên tử, vạn dân đều phải kính sợ. Vừa nhìn thấy hình ảnh thần long các tướng sĩ liền dao động, vô thức kinh hô một tiếng. "Chân long hiện thân."
Tiếp theo đó, hàng loạt tiếng kinh hô "chân long hiện thân", "điềm trời cảnh báo", "Long Kỳ Thiên quả thật là mệnh thái tử" nhất nhất vang lên. Mặc kệ là thật hay giả, không chỉ có binh lính của Thiên Long triều bị chấn động mà người của Long Vân Trại hay đám ác nhân trên mặt đều lộ vẻ hoang mang, bọn họ nghe thấy tiếng kinh hô thì nhất thời mất đi nhuệ khí.
Nửa khắc sau, Long Kỳ Thiên đã ôm Thượng Quan Lưu Ý nhảy lên lưng của Ô Vân Đạp Tuyết, chỉ nghe một tiếng ngựa hí vang trời, thiên lý mã phóng như bay bỏ lại sau lưng cát vàng cuồn cuộn.
"Ý nhi, Ý nhi." Long Kỳ Thiên hô hấp dồn dập, hắn cố áp chế cảm giác đau đớn trong l*иg ngực, miệng không ngừng gọi tên Thượng Quan Lưu Ý. Lòng bàn tay của Long Kỳ Thiên cũng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn ôm chặt Thượng Quan Lưu Ý, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, mặc dù năm đó Thượng Quan gia bị thảm sát hắn cũng có mặt ở hiện trường, nhưng cũng là phẫn nộ nhiều hơn sợ hãi. Người trong ngực từ lâu đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch như xác chết.
"Ô Vân Đạp Tuyết, chạy nhanh lên!" Long Kỳ Thiên thanh âm mạnh mẽ hữu lực nhưng thực chất trong lòng hắn đang run rẩy dữ dội, hắn không ngừng dùng chân kẹp vào bụng ngựa, Ô Vân Đạp Tuyết như có linh tính bắt đầu phóng như điên.
Phải nhanh! Nếu chậm trễ một khắc hắn cũng không dám đảm bảo Thượng Quan Lưu Ý có thể chịu đựng, nếu y chết... chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân đau đớn như bị dày xéo, hắn thực sự không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Có lẽ hắn thực sự đã trúng bùa mê độc dược của Thượng Quan Lưu Ý, không còn thuốc chữa, không phải hắn không thể sống mà là không có y, hắn sẽ không sống nổi.
"Ô Vân Đạp Tuyết, mau nhanh nữa cho ta!" Long Kỳ Thiên thúc giục, mặc dù hắn biết Ô Vân Đạp Tuyết đã dốc hết toàn lực để chạy trốn nhưng vẫn chưa đủ, bọn họ phải nhanh hơn chút nữa, chạy đến một nơi an toàn, giờ khắc này nếu còn trụ lại nơi đây hắn vô pháp cam đoan có thể bảo vệ người trong ngực được bình yên vô sự.
Làm sao bây giờ? Long Kỳ Thiên thật sự hoảng loạn, không có giải dược, cũng không biết phương pháp nào giải độc. Nếu có thể hắn tình nguyện lấy máu của mình đổi lấy toàn bộ máu độc trong người của Thượng Quan Lưu Ý, có chết cũng phải cứu cho bằng được y.
Ánh mắt của Long Kỳ Thiên hiện lên vẻ bất chấp, giờ khắc này hắn cũng không thể suy nghĩ được quá nhiều, cho dù phải liều mạng cũng không thể để cho Thượng Quan Lưu Ý gặp chuyện không may.
"Hí..." Mặc dù là thiên lý mã nhưng phải chạy thục mạng như vậy sớm muộn cũng sẽ kiệt sức, Ô Vân Đạp Tuyết bỗng nhiên ngã chúi về phía trước, móng ngựa bị thương vô cùng thê thảm, khóe mắt dường như chảy ra một giọt lệ. Không phải Ô Vân Đạp Tuyết nhất thời mắc phải sai lầm mà dưới lớp đất cát bị vùi lấp, móng ngựa đá phải vật gì đó, trong nháy mắt Ô Vân Đạp Tuyết mất đi thăng bằng, lao thẳng xuống sườn dốc trước mặt.
Nhưng cảm giác đau đớn không lập tức kéo tới, ánh mắt của Ô Vân Đạp Tuyết nhất thời hiện lên vẻ kinh hãi, nơi bị rớt xuống là một đáy vực lớn, bốn bên vách đá dựng đứng.
Ô Vân Đạp Tuyết nhắm mắt lại, lúc này trên người của nó đột nhiên nhẹ hẫng, ngay sau đó lại bị đạp xuống một cước nặng nề, nó mở mắt, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của Long Kỳ Thiên vừa mượn lực trên người nó để nhảy lên, trong ngực vẫn đang ôm chặt Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ áy náy.
"Ầm"_Ô Vân Đạp Tuyết rơi xuống đất, Long Kỳ Thiên liều chết để che chắn người trong ngực, mà bản thân hắn cũng bị va đập rất mạnh, một búng máu tràn ra khỏi miệng. Cũng may là hắn đã mượn lực của Ô Vân Đạp Tuyết, bằng không té xuống từ độ cao mấy mươi trượng như vậy cũng đủ để tan thây nát thịt. Chỉ tiếc đã hại chết một con bảo mã.
Long Kỳ Thiên cũng không quan tâm bọn họ hiện đang ở nơi nào, lập tức quay sang kiểm tra an nguy của người trong ngực.
"Ý nhi, Ý nhi. Mau tỉnh lại cho ta! Mở mắt ra nhìn ta một lần đi, Ý nhi!" Long Kỳ Thiên lắc lắc cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý sau đó vội vàng truyền nội lực vào người y. Cánh tay đang ôm thắt lưng của Thượng Quan Lưu Ý run nhè nhẹ, hắn vô pháp khắc chế bản thân mình không sợ hãi, bàn tay run run kiểm tra mạch tượng của y.
Cảm nhận được mạch đập yếu ớt của Thượng Quan Lưu Ý, l*иg ngực hắn chợt co rút. Hắn ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt lại cầu nguyện, tựa như muốn đánh cược một lần, tâm trạng vô cùng rối rắm.
Hắn hít sâu mấy hơi để khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, mà nội lực một khắc cũng không ngừng đưa vào cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý. Nhìn bộ dáng đang hấp hối của Thượng Quan Lưu Ý, hắn cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng. Hắn thà để người bị mất công lực là chính bản thân hắn.
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên mở to mắt. Mi mắt của Thượng Quan Lưu Ý có hơi giật giật, Long Kỳ Thiên mừng rỡ như điên.
"Ưʍ... phụt." Thượng Quan Lưu Ý vừa mở mắt thì đã nôn ra một ngụm máu, thân thể không ngừng co quắp.
"Ý nhi, ngươi đừng làm ta sợ!" Khóe miệng của Long Kỳ Thiên có chút run rẩy, nội lực như suối không ngừng tuôn chảy vào cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý.
"Dừng... dừng lại!" Thượng Quan Lưu Ý cắn răng kêu lên, sắc mặt nhìn qua có vẻ không tốt nhưng biểu tình vẫn vô cùng băng lãnh. Thấy y bình tĩnh như vậy tâm trạng của Long Kỳ Thiên cũng khá hơn đôi chút, hắn nghi hoặc nhìn Thượng Quan Lưu Ý, cũng không dám đình chỉ nội lực.
"Dừng lại!" Thượng Quan Lưu Ý lại nói, ngữ khí càng thêm thanh lãnh. "Ngươi là muốn tát ao bắt cá hay sao? Nếu truyền hết nội lực cho ta liệu ngươi còn có thể sống?"
Lời nói của Thượng Quan Lưu Ý khiến Long Kỳ Thiên cảm thấy trong lòng ấm áp: Ý nhi là đang lo lắng cho hắn?
"Nhưng mà..." Long Kỳ Thiên không thể ngồi yên nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý chết trước mặt mình, không bằng cứ để hắn bị suy cạn nội lực mà chết.
"Ưʍ... giải dược ta có..." Giọng nói của Thượng Quan Lưu Ý mặc dù yếu ớt vô lực nhưng lại giống như một tảng đá hung hăng nện vào ngực của Long Kỳ Thiên khiến trái tim hắn nhất thời run lên một cái.
"Có giải dược, có giải dược..." Ba chữ kia cứ lởn vởn trong đầu của Long Kỳ Thiên. Một lúc lâu sau mới khiến cho hắn vì mừng rỡ mà tỉnh táo trở lại, hắn chậm rãi thu về nội lực, cũng không dám vội vàng sợ sẽ làm Ý nhi bị thương, tuy rằng bản thân hắn cũng đang rất chật vật.
"Có điều..." Thượng Quan Lưu Ý nói. "Ta không thể dùng nội lực, độc tính của giải dược này rất mạnh..." Y thở hổn hển vài hơi mới bắt đầu nói tiếp hai chữ. "Giúp ta!"
Thượng Quan Lưu Ý vô lực cầu xin sự giúp đỡ, Long Kỳ Thiên cảm thấy tâm can đều mềm nhũn. Một khi biết có giải dược, đầu óc của Long Kỳ Thiên lại bắt đầu hoạt động, những ý niệm xấu xa lần lượt kéo đến.
May mắn là Thượng Quan Lưu Ý và Mộc Nhất Thanh của Nhất Tang Đường vốn có quan hệ giao hảo khá tốt. Giải dược này vốn là một loại kịch độc khác, nếu không cẩn thận cả hai đều có thể mất mạng. Thượng Quan Lưu Ý bảo Long Kỳ Thiên cởi y phục của y. Long Kỳ Thiên cảm giác trong đầu nổ ầm một tiếng, nếu không phải vì lo tập trung giải độc, hắn hoài nghi không biết mình có giữ nổi bình tĩnh mà không giở trò cầm thú hay không?
Bộ dạng này của Ý Nhi... yếu ớt vô lực, hai mắt ươn ướt nước, đôi môi đỏ mọng còn vương vệt máu hơi hé mở nói. "Mau cởi y phục của ta xuống!"
Quả thật là một đòn câu dẫn chí mạng.
Long Kỳ Thiên hít sâu vài hơi sau đó mau chóng lột bỏ hết quần áo trên người Thượng Quan Lưu Ý, theo lời y chỉ dẫn, hắn từ trong y phục của y lấy ra một bình dược. Thượng Quan Lưu Ý không cho Long Kỳ Thiên mở ra, lại bảo hắn hãy cởi luôn y phục của chính mình.
Hai người xích͙ ɭõa ngồi đối diện nhau, dáng vẻ hoàn toàn bất đồng. Thượng Quan Lưu Ý thân thể trắng mịn như tượng ngọc, mà Long Kỳ Thiên lại có làn da màu cổ đồng khoẻ khoắn, cơ thể rắn rỏi như sắt thép.
Thượng Quan Lưu Ý hơi thở hổn hển, y gian nan cử động thân thể, đôi cánh tay ngọc ngà khoác hờ lên vai của Long Kỳ Thiên, nghiêng người ghé sát lại gần hắn. Da thịt trong nháy mắt chạm vào nhau, tim của Long Kỳ Thiên như hẫng đi một nhịp, bàn tay hắn cũng không dám chạm vào cơ thể y, sợ động phải những nơi không nên động sẽ vô tình khơi dậy lên dục hỏa, mặc dù hắn đã rất cố gắng để áp chế những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu.
Thế nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại khiến cho tâm sức của hắn đều uổng phí, nhìn thấy Long Kỳ Thiên trơ ra như tượng, Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, vẻ mặt xấu hổ trừng mắt nhìn hắn. "Ngươi dám không ôm ta?"
Long Kỳ Thiên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, hắn hít sâu vài hơi mới chậm rãi vươn tay, Thượng Quan Lưu Ý lại có chút không kiên nhẫn, y chủ động vùi vào ngực của Long Kỳ Thiên nhưng trên người y hiện tại đã không còn khí lực, nhất thời có hơi mất thăng bằng, bàn tay trượt xuống chống lên đùi hắn, mà hai thân thể cũng dán sát vào nhau, da thịt thân cận.
"Ưʍ... "Thượng Quan Lưu Ý phát ra một tiếng rêи ɾỉ, Long Kỳ Thiên chợt hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt đã hằn kín tơ máu.
Hết chương 34