Cuồng phong gào thét, bụi cuốn mịt mù. Thượng Quan Lưu Ý một tay chống cằm, một tay mân mê chiếc ly nhỏ làm bằng ngọc lưu ly. Những đường vân màu đỏ như tơ máu nổi bật trên nền ngọc xanh biếc, sáng bóng vô cùng, hai chiếc quai nhỏ nhắn đáng yêu, mà hoa văn được chạm trổ ở phần thân cũng hết sức tinh xảo.
Thượng Quan Lưu Ý vuốt ve trong chốc lát lại cảm thấy buồn chán mà đánh ngáp, sau đó liền ném chiếc ly lên bàn, biểu tình lạnh lùng dường như không có chút nào trân trọng món đồ quý giá trước mặt, sắc mặt buồn bực của y cho thấy y đang mất hứng, tùy thời đều có thể nổi giận.
Long Kỳ Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn những cảm xúc biến hóa trên gương mặt của Thượng Quan Lưu Ý, lúc thì buồn chán ảo não, lúc lại bực tức giận dỗi, tất cả đều vô cùng sinh động khiến người nhìn vào liền yêu thích không thôi.
Thượng Quan Lưu Ý tất nhiên phát hiện ra mình đang trở thành vật tiêu khiển cho người khác, trong lòng càng thêm khó chịu nhưng lại không muốn so đo với Long Kỳ Thiên, có trời mới biết da mặt hắn dày đến mức nào. "Đả xà tùy côn thượng" (*) Đạo lý này y hiểu rất rõ. Thượng Quan Lưu Ý buồn chán giơ tay áo che miệng đánh ngáp, ánh mắt mơ màng lộ vẻ buồn ngủ, thoạt nhìn lại có vài phần ủy khuất đáng thương.
(*) Đả xà tùy côn thượng: đánh rắn tùy gậy.
Thường thì đánh rắn người ta sẽ không dùng côn mà phải dùng roi mềm. Bởi vì rắn có tập tính là hay quấn quanh những vật cứng, nếu dùng gậy lớn đánh xuống nếu chẳng may đánh không trúng ngược lại còn tạo cơ hội cho rắn quấn lên thân cây, cắn ngược lại mình. Ngụ ý: nên xem xét thời cơ, thuận theo tình hình mà có những hành động đúng đắn.
Long Kỳ Thiên vừa nhìn thấy thì tâm tình lại bắt đầu nháo loạn, bên trong xe ngựa an tĩnh vang lên tiếng hô hấp nặng nề. Long Kỳ Thiên ánh mắt nóng rực không chút che giấu dán chặt vào người của Thượng Quan Lưu Ý, trong lòng không ngừng tính toán xem phải làm cách nào để áp đảo được mỹ nhân.
Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt, ý đồ bảo hắn nên an phận một chút nhưng trong ngực y đã thầm sinh ra cảm giác bất an, dưới cái nhìn thiêu đốt của Long Kỳ Thiên y cảm thấy càng lúc càng mất tự nhiên. Thượng Quan Lưu Ý thầm nhận thức được nguy cơ, phảng phất như Long Kỳ Thiên tùy thời đều có thể bổ nhào vào người y. Tình thế hiện tại quả thật nguy hiểm.
Y thầm nghĩ, hay là sau khi rời khỏi đại mạc mới từ từ nghĩ cách. Hiện tại y cũng không thể không dựa vào Long Kỳ Thiên cùng với Long Khuyết Kiếm trong tay hắn.
Bên ngoài gió thổi gấp gáp, xen lẫn trong tiếng gió Long Kỳ Thiên lại nghe ra được một âm thanh khác, hắn nhếch môi phát ra tiếng cười lạnh, biểu tình vô cùng bình thản nhưng lại ẩn chứa nét cuồng ngạo tự tin.
Hắn cười nhạt. "Xem ra còn có một đống bừa bộn cần thu dọn."
Nói xong hắn đột nhiên chồm đến trước mặt Thượng Quan Lưu Ý, nắm lấy một lọn tóc của y đưa lên mũi ngửi ngửi. Thượng Quan Lưu Ý có hơi sửng sốt, y theo bản năng giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người nhưng chỉ trong chớp mắt trước khi Thượng Quan Lưu Ý kịp ra tay, Long Kỳ Thiên đã lao ra ngoài, chiêu thức "Du long tại thiên" được thi triển vô cùng đẹp mắt, một trận cuồng phong bất ngờ nổi lên, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Không để cho đám người đang đuổi theo xe ngựa kịp lấy lại tinh thần, Long Khuyết Kiếm đã một đường quét ngang qua "thiên binh vạn mã".
"Các ngươi là người phương nào?" Long Kỳ Thiên liếc mắt nhìn qua đám người, dáng vẻ uy nghi sừng sững bất chấp cuồng phong bão cát, vạt áo tung bay phần phật, khí thế tỏa ra bức người. Long Khuyết Kiếm gác trên vai, hắn hơi nghiêng đầu, biểu tình lãnh khốc, tóc đen tùy ý buông xõa tán loạn.
Nụ cười kiêu ngạo hiển hiện trên khóe môi đủ làm kinh hãi đám binh mã đang đứng bao vây xung quanh cỗ xe ngựa.
Thượng Quan Lưu Ý tự rót cho mình một chén trà, cũng không phải trà ngon hảo hạng gì nhưng tư thái của y thoạt nhìn vẫn vô cùng tao nhã, tựa như đang thưởng thức một chung trà thượng đẳng, hương thơm ngào ngạt khiến người mê say.
Y chính là một điểm cũng không lo sợ Long Kỳ Thiên sẽ thất bại, đám người ngu xuẩn này căn bản không phải đối thủ của hắn, bọn họ chẳng qua chỉ cậy thế đông người nhưng làm vậy cũng thật ngu ngốc, càng đông chẳng phải càng gây trở ngại hay sao?
Toản Địa Thử trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn Long Kỳ Thiên thần thái cao ngạo, lại quan sát Thượng Quan Lưu Ý đang nhàn nhã uống trà trong xe, y không thèm quan tâm đến ai, phảng phất như ngày xuân nhàn hạ, tiêu diêu khoái hoạt. Mồ hôi trên trán giọt nào giọt nấy to bằng hạt đậu, hai chân hắn có hơi run rẩy.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi Hoa Hòa Thượng. Ai biết có phải Hoa Hoa Thượng cố tình lừa gạt hắn hay không. Một người lợi hại như vậy sao có thể bị phong bế nội lực?
Phía bên kia, đám người một khắc trước còn sợ đến phát run, một khắc sau đã có kẻ liều chết xông lên, trên người của bọn họ nhìn không ra có nửa phần nội lực, mặc dù cũng biết chút ít võ nghệ nhưng chiêu thức so với nhân sĩ võ lâm lại hoàn toàn bất đồng. Đây rõ ràng là binh lính của triều đình, võ công nếu so với người trong giang hồ thì quả thật vô cùng yếu kém.
Nhưng bù lại bọn họ không hề sợ chết, đánh một tên thì lại có một tên xông tới, tre già măng mọc, gấp gáp như muốn đi đầu thai. Long Kỳ Thiên càng đánh càng cảm thấy phiền phức, mới đầu hắn còn nương tay, không lấy mạng một ai, nào ngờ đám người này hình như không còn muốn sống nữa.
Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, hành động vô cùng ăn ý, tuy rằng thân thủ không mấy linh hoạt nhưng sự phối hợp chặt chẽ lại khiến Long Kỳ Thiên có chút khó đối phó. Biết bọn họ chỉ là những tên lính lác bình thường, Long Kỳ Thiên trong lúc hạ thủ cũng có vài phần lo lắng, không phải vì cái gì khác mà đây dù sao cũng là con dân của thiên triều, bọn họ đi tòng quân ở nhà còn bỏ lại thê nhi quả phụ.
Long Kỳ Thiên không phải vì nghĩ đến thân phận hoàng thất của mình mà xem bọn họ như thần dân. Hắn thực sự đã từng gặp qua những đứa bé có phụ thân đi tòng quân không may bỏ mạng. Một vài binh lính mất đi đối với triều đình cũng không phải là chuyện to tát, mỗi người sẽ được bồi thường nhiều nhất năm lượng bạc. Mà bách tính bình thường đã quen cuộc sống kham khổ, mỗi năm chỉ dùng nhiều nhất hai lượng, năm lượng cũng đủ mua được hai mẫu ruộng, nhưng trong nhà không có nam nhân, mua được ruộng đất thì có ích lợi gì? Cuối cùng nếu không chết đói hoặc bệnh tật thì cũng phải bán thân làm tôi tớ.
Đối với nỗi khổ của dân chúng, Long Kỳ Thiên có phần không đành lòng, mặc dù hắn cũng không phải người lương thiện gì.
Long Kỳ Thiên tăng thêm vài phần lực đạo đánh cho bọn họ bất tỉnh, không thì điểm vào huyệt đạo, đến cuối cùng cũng không sử dụng tới đao kiếm làm tổn thương một ai.
Nhưng hắn không hiểu vì sao trong người lại cảm thấy bồn chồn, l*иg ngực mơ hồ khó chịu. Thượng Quan Lưu Ý mặc dù nội lực bị phong bế nhưng đối phó với đám binh sĩ này cũng không đến nỗi khiến hắn lo lắng. Vậy vì sao hắn còn cảm thấy bất an?
Long Kỳ Thiên bỗng nhiên giật mình, hắn đã bỏ quên một người_Toản Địa Thử.
Quả nhiên, "rầm" một tiếng, cỗ xe ngựa nhất thời vỡ vụn, những mảnh gỗ bay ra đâm chết một vài tên lính, con ngựa hí lên một tiếng dài rồi nằm ngã xuống giữa vũng máu.
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên la lên, đôi mắt đỏ như sung huyết, bộ dáng của hắn giờ khắc này chẳng khác nào ma quỷ. Khi nãy còn đối với đám binh sĩ có vài phần thương cảm, hiện tại đã ra tay gϊếŧ hết mấy người.
Hắn chỉ muốn đánh lui đám người đang làm vướng bận tay chân, thậm chí có thể nghe được tiếng thở ồ ồ của chính mình. Giờ khắc này hắn không cảm nhận được mình có bao nhiêu nôn nóng, l*иg ngực giống như bị ai khoét đi mất một lỗ.
Cát vàng cuồn cuộn, giông bão gào thét. Long Kỳ Thiên hai mắt đỏ ngầu, Long Khuyết Kiếm một khắc cũng không ngừng duy trì tư thế chém gϊếŧ. Mặc dù hắn vẫn còn một tia lý trí, chỉ dùng đoạn gần chuôi kiếm để đánh, có điều đây là thần binh lợi khí, cộng thêm lực đạo gia tăng, nháy mắt đã tàn sát không ít nhân mạng. Xung quanh hắn thi thể chất chồng, thế nhưng đám binh lính dường như đã bị trúng cổ độc, không sợ chết mà lần lượt tiến về phía trước như thể tranh nhau đi gặp Diêm Vương.
Chờ cát bụi từ từ tản đi, xa xa mơ hồ hiện lên một thân ảnh, trường sam hoa lệ phần phật tung bay trong gió, Thượng Quan Lưu Ý dáng người tuấn dật, tay cầm một thanh trường kiếm, biểu tình trên mặt vô cùng băng lãnh.
Ô Vân Đạp Tuyết hí dài một tiếng, nó như có linh tính cảm nhận được chủ nhân sắp gặp nguy hiểm, mặc kệ dây cương bó buộc mà phóng như bay, lúc đến gần Toản Địa Thử thì đột nhiên ngừng lại, hai chân trước tung lên trời sau đó hạ xuống, suýt chút nữa đã giẫm chết Toản Địa Thử dưới móng ngựa.
Toản Địa Thử mắng một tiếng "súc sinh" sau đó sử dụng khả năng sở trường của mình là thuật độn thổ để tránh khỏi. Lúc này, lòng bàn tay của hắn đã ướt mồ hôi, Thượng Quan Lưu Ý đã để lại nỗi ám ảnh cho hắn quá sâu, hắn vừa động thủ thì tay chân đã run lẩy bẩy.
Có điều sau khi thử một lần, biết được Thượng Quan Lưu Ý thật sự mất hết nội lực hắn mới có thêm vài phần dũng khí.
Thượng Quan Lưu Ý vô cùng tức giận, không nghĩ tên chuột khốn kiếp này cũng dám tỏ thái độ khinh thường y.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý hiện lên một tia hung ác không gì sánh được, chỉ hận không thể lột da xẻ thịt hắn.
Lúc này lại nghe thấy tiếng hô. "Vương gia có lệnh, bắt sống Thượng Quan Lưu Ý! Ai dám trái lệnh lập tức xử tử, toàn bộ gia quyến bắt đi làm nô ɭệ!"
Ngay khi Toản Địa Thử ra tay với mình, Thượng Quan Lưu Ý đã biết Cảnh vương là muốn trở mặt, y vốn cũng không ưa gì hắn ta nhưng vừa nghĩ đến hắn trở mặt nhanh như vậy liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Kỳ Thiên cũng hơi sửng sốt, không phải vì chuyện Cảnh vương trở mặt mà là vì những lời tên lính kia vừa mới thốt ra, quyền hành của Cảnh vương lẽ nào đã cao tới mức này? Hơn nữa còn ra lệnh truy bắt phượng hoàng, lẽ nào hắn muốn tạo phản?
Mưu triều soán vị, Long Kỳ Thiên nhịn không được cảm thấy kinh hãi.
Lúc này tình hình lại càng trở nên bất lợi, Hoa Hòa Thượng và đám ác nhân lẽ ra không khó đối phó, nhưng không nghĩ người của Long Vân Trại cũng đuổi tới nơi.
"Các huynh đệ, mau bắt Thượng Quan Lưu Ý mang về tế sống!"
Long Kỳ Thiên quả thật không muốn đối đầu cùng các huynh đệ của Long Vân Trại, đối với đám binh lính này hắn chỉ là lưu tình, riêng đối với Long Vân Trại, hắn lại không cách nào hạ thủ.
Thời điểm Long Khuyết Kiếm vừa vung ra hắn còn nghe được mọi người hô lên "Thiếu trại chủ". Long Kỳ Thiên trong lòng vô cùng khó xử, một kiếm hạ xuống nhưng tuyệt nhiên không làm người nào bị thương.
"Long Kỳ Thiên, ngươi thực sự muốn bao che cho tên ác tặc này?" Người đang nói chuyện với hắn là một nam nhân râu ria xồm xoàm, sắc mặt vô cùng băng lãnh.
Long Kỳ Thiên vẫn gọi hắn một tiếng "Triệu thúc thúc" nhưng không hề có ý định giao người, Ý nhi hiện giờ không còn nội lực, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Nhất thời ba bên hỗn chiến, Long Kỳ Thiên một mặt muốn bảo vệ Thượng Quan Lưu Ý, một mặt lại sợ làm bị thương các huynh đệ của Long Vân Trại mà không nỡ xuống tay. Triều đình bên kia lại hạ tử lệnh, cướp người không được thì hạ độc. Một trận cuồng phong mang theo bụi phấn ào ạt thổi tới, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ cần bụi phấn vừa chạm vào da thịt sẽ lập tức trúng độc, vô cùng lợi hại. Là độc của Nhất Tang Đường!
Hết chương 33