Dưới ánh sáng lờ mờ, làn da trắng nõn của Lưu Ý càng thêm nhợt nhạt, y rũ mắt, hai hàng mi dài in bóng lên mặt. Trường sam bạch sắc hoa lệ, vạt áo mềm mại trải dài trên nhuyễn tháp, tay áo rộng thùng thình buông rũ, cũng đồng dạng như chủ nhân của nó, mệt mỏi vô lực. Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia lạc lõng, dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến càng lộ vẻ bi thương.
Long Kỳ Thiên thoáng chốc trong lòng trở nên mềm nhũn, biểu tình có chút không nỡ, hắn chăm chú nhìn Thượng Quan Lưu Ý, giờ khắc này quả thật là bách vị tạp trần(*), cũng không biết làm sao cho phải.
(*) Bách vị tạp trần: trăm loại mùi vị
"Ngươi vì sao..." Long Kỳ Thiên nghe được tiếng thở dài của chính mình, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và mâu thuẫn. "... phải sát hại người của Long Vân Trại?"
Thượng Quan Lưu Ý ngẩng mặt, hàng mi dài khẽ lay động nhưng vẫn không cách nào che lấp được sự ngoan độc trong ánh mắt.
"Họ Long tất cả đều đáng chết!" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nói, quanh thân hàn khí bức người, không khí phảng phất như bị đông lại thành đá rồi lại vỡ tan.
"Vì sao?" Long Kỳ Thiên tiếp tục truy hỏi, hắn cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt vẫn nhìn y chằm chằm không hề chớp lấy một cái. Bộ dáng của Thượng Quan Lưu Ý như vậy cũng không làm người ta căm hận, ngược lại còn có cảm giác thương tiếc. Cừu hận khiến cho gương mặt của Thượng Quan Lưu Ý không ngừng tản ra sát khí, âm độc vô cùng.
"Hừ, vì sao ư?" Thượng Quan Lưu Ý cười nhạt, y ngẩng mặt, khóe miệng dẫn ra nụ cười càn rỡ, trong đôi mắt màu hổ phách dường như có lưu quang chuyển động.
"Ngươi có biết qua Thượng Quan Hoằng?" Thượng Quan Lưu Ý tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Kỳ Thiên. Tại sao y phải giải thích với hắn, dựa vào cái gì lại bị hắn làm cho ảnh hưởng? Hắn chẳng là cái gì cả.
... Tại sao phải khó chịu.
Long Kỳ Thiên biểu tình ngưng trọng, khóe miệng run rẩy, tựa hồ không nói hết được nỗi khϊếp sợ cùng tâm tình phức tạp.
Chuyện hai mươi mấy năm về trước, khi đó hắn cũng đã lớn một chút, tình cảnh lúc ấy vẫn như một bóng ma in sâu trong lòng. Thượng Quan... vừa nghe đến dòng họ này hắn liền nhớ ra.
Long Kỳ Thiên mấp máy môi nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, chuyện năm đó hắn cũng là một trong những "hung thủ", như vậy Thượng Quan Lưu Ý chính là hậu nhân còn sót lại của Thượng Quan gia? Thì ra y chính là bé con phấn nộn năm đó. Trong ngực của Long Kỳ Thiên như có một mảnh đất bỗng trở nên mềm mại, không ngừng sinh sôi nảy mầm.
Vẻ mặt của hắn trở nên nhu hòa, khóe miệng khẽ cong cong nhưng rồi lại hiện lên một tia khổ sở.
"Năm đó..." Long Kỳ Thiên muốn nói gì đó nhưng lại nghe được âm thanh lạnh lẽo của Thượng Quan Lưu Ý quát lên. "Cút ra ngoài!"
Thượng Quan Lưu Ý một tay đột nhiên ôm ngực, một tay nặng nề vịn lên nhuyễn tháp để chống đỡ cơ thể đang lảo đảo vì cơn đau ập đến. Nét mặt của y rất thống khổ, l*иg ngực đau đớn không chịu nổi, trong chốc lát trán đã rịn mồ hôi.
Long Kỳ Thiên vội vàng xông tới, thân thể tựa hồ so với ý thức còn nhanh hơn một bước, hắn cảm giác trái tim đang đập mãnh liệt, khẩn trương đến cực điểm, trong nhất thời tay chân cũng trở nên luống cuống.
Ở khoảng cách gần, hắn ngửi được một mùi thơm lạ lùng từ trên người của Thượng Quan Lưu Ý, phảng phất như hương vị thanh khiết của hoa hải đường. Long Kỳ Thiên cảm giác tâm thần có một chút nhộn nhạo, nhìn Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt của hắn càng trở nên nóng rực, hắn có thể nghe rõ trái tim đang kêu gào, cả linh hồn và thể xác đều điên cuồng khao khát, muốn đem người này hòa nhập làm một.
Hắn khẩn trương hỏi. "Ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi..." Trong đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên phóng ra hàn quang, y chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn "Tần Liễm", ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ vì bị lừa dối.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý trên trán đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, hai hàng lông mày nhíu chặt như nói lên sự đau đớn cùng cực của y, Long Kỳ Thiên trong lúc sốt ruộc cũng không có ngăn chặn thanh tuyến, mở miệng hỏi han một câu. Vì vậy khi giọng nói thực sự của Long Kỳ Thiên vang lên đã làm bại lộ thân phận của hắn.
"Là ngươi?" Thượng Quan Lưu Ý không dằn được cơn nóng giận, ánh mắt như bốc lên hỏa diễm. "Ngươi vì sao vẫn chưa chết?"
"Ta..." Long Kỳ Thiên giật mình, thần sắc phức tạp, không phải vì bị phát hiện mà trở nên khẩn trương, chỉ là nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Thượng Quan Lưu Ý, trong lòng lo lắng không ngớt.
"Ngươi đến tột cùng là bị làm sao?" Long Kỳ Thiên lớn tiếng hỏi, thanh âm run rẩy, cảm giác trái tim như bị co rút, sao y lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?
"Vì sao ngươi vẫn chưa chết?" Thượng Quan Lưu Ý cố vận nội công muốn đánh Long Kỳ Thiên nhưng cơ thể chỉ vừa mới động thì một ngụm máu tươi đã tràn ra khỏi miệng.
Thượng Quan Lưu Ý tâm tình kích động, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Kỳ Thiên, hệt như con mèo xù lông, vì tức giận mà nhe nanh múa vuốt, nhìn vừa dữ tợn lại vừa hung hãn.
Long Kỳ Thiên bỗng có linh cảm con mèo tùy thời đều có thể nhào lên, sau đó hung hăng cào hắn đến chảy máu. Hắn nhịn không được có chút đề phòng, thân thể vẫn còn nhớ rất rõ một chưởng của người này, thật sự khiến người kinh hãi.
Nhưng nhìn Thượng Quan Lưu Ý thổ huyết khiến Long Kỳ Thiên còn hoảng sợ hơn cả bị y đánh, hắn vội vàng nhào qua ôm lấy thân thể của Lưu Ý đang lảo đảo sắp ngã, hắn ôm thật chặt, dường như sợ y sẽ làm cho chính mình bị thương. Long Kỳ Thiên nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Thượng Quan Lưu Ý, giúp y thuận khí, thanh âm dịu dàng mềm mỏng như sợ sẽ dọa người này chạy mất. "Đừng giận, ngoan, ngoan, nói cho ta biết ngươi bị làm sao có được hay không?"
Thượng Quan Lưu Ý hơi thở hổn hển, không biết do tức giận hay bởi vì thân thể đang vô cùng khó chịu. Y giãy giụa, nỗ lực muốn dùng một chưởng thực sự đánh chết Long Kỳ Thiên. Thế nhưng người này lại ôm y thật chặt, còn dùng lời lẽ như đang dỗ dành một đứa bé để nói chuyện với y. Thượng Quan Lưu Ý trên mặt lộ ra biểu tình dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Y liếc nhìn phần cổ của Long Kỳ Thiên lộ ra sau vạt áo, không nói hai lời liền cắn lên.
"A..." Long Kỳ Thiên khẽ kêu một tiếng, sau đó từng ngụm từng ngụm thở dốc giữ cho bản thân bình tĩnh, sợ vùng vẫy sẽ khiến da thịt bị hàm răng của Thượng Quan Lưu Ý xé rách.
Thượng Quan Lưu Ý toàn thân đổ mồ hôi lạnh, y phục trong chốc lát đã ướt đẫm. Ban đầu y chỉ muốn cắn Long Kỳ Thiên cho hả giận nhưng sau đó lại biến thành cắn để giảm bớt sự đau đớn trong cơ thể.
Long Kỳ Thiên bắt đầu hít hà, toàn thân phát run, tựa như trong lòng đang ôm một tảng băng thật lớn, hàn khí công tâm. Một hồi sau hắn đã lạnh đến mức run cầm cập, phải vận nội công để chống đỡ.
Công lực của Long Kỳ Thiên thuộc loại chí dương, mỗi lần vận khí toàn thân đều phát ra lửa nóng, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể như có một cỗ nhiệt lưu không ngừng di chuyển, thân thể hắn chẳng khác nào một quả cầu lửa, vừa vặn triệt tiêu hàn khí trên người của Thượng Quan Lưu Ý.
Thượng Quan Lưu Ý dán chặt vào nguồn nhiệt, cảm giác hàn lưu trong cơ thể đang dần dần bị một cỗ nhiệt khí làm cho tiêu tán. Cùng lúc đó trong cơ thể dường như có một con hỏa phượng hoàng đang rục rịch chuyển mình thức tỉnh, xua đi khí lạnh trong người.
Y nhớ mỗi lần hàn độc trong cơ thể phát tác, cô cô lại ném y vào hàn băng bắt y phải luyện công. Khi còn nhỏ y chỉ muốn trốn ở trong lòng cô cô hấp thụ một chút hơi ấm nhưng ý nghĩ đó đến cuối cùng vẫn là xa xỉ, y phải ra sức khống chế cỗ nội lực âm hàn không thuộc về mình ở trong cơ thể, cũng chỉ có thể dùng hàn khắc hàn, may mắn là y lại có được thể chất của hỏa phượng hoàng.
Hàm răng của Thượng Quan Lưu Ý từ từ nhả ra, mặc dù không tiếp tục dùng lực nhưng cái miệng vẫn ngoạm lấy cổ của Long Kỳ Thiên. Y dán chặt người vào cơ thể như lửa nóng của Long Kỳ Thiên, mượn nhiệt khí trên người hắn sưởi ấm. Y tham lam hấp thụ hơi ấm trên người của Long Kỳ Thiên, thậm chí còn thoải mái cọ cọ, tựa như một con mèo đang làm nũng.
Lạnh quá, thật đáng ghét... A, hơi ấm thật dễ chịu.
Thượng Quan Lưu Ý vô thức ở trong lòng của Long Kỳ Thiên cọ tới cọ lui, gương mặt vùi vào hõm vai của hắn, hai bàn tay không an phận bắt đầu mò mẫm vào trong y phục của hắn.
Bờ ngực dày rộng, cơ thịt rắn chắc lại có một chút cứng cáp, sờ vào cực kỳ thoải mái, bàn tay của Thượng Quan Lưu Ý không nhịn được mà du ngoạn khắp nơi.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo dán tại cơ thể nóng rực, cảm giác thật thoải mái. Thế nhưng Long Kỳ Thiên phát hiện khoảnh khắc ngón tay của Thượng Quan Lưu Ý lướt trên da thịt hắn, trong lòng của hắn liền bốc lên một ngọn lửa hừng hực, cảm giác khác thường làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề. Đôi mắt như muốn bốc cháy, lửa nóng ở bụng dưới không ngừng thiêu đốt khiến nơi nào đó cũng bắt đầu xung động.
Ngươi đang quyến rũ ta?
Long Kỳ Thiên ở trong lòng thầm kêu gào một tiếng, hắn nuốt nước bọt, cảm giác bản thân sắp sửa không nhịn được, Thượng Quan Lưu Ý lại không ngừng vuốt ve cơ thể hắn. "Ai..." Long Kỳ Thiên hít vào một hơi khí lạnh, mấy ngón tay lành lạnh của Thượng Quan Lưu ý đã bắt đầu trượt xuống hông hắn, nhiệt hỏa trong người hắn không ngừng dâng cao.
Mà khi hắn nhìn đến ánh mắt mông lung của người trong ngực thì ý thức như hoàn toàn thoát ly ra khỏi cơ thể. Thượng Quan Lưu Ý trên mặt lộ ra biểu tình thản nhiên, dịu dàng nhu thuận, hệt như con mèo đang mơ màng trong giấc ngủ, giơ móng vuốt cọ cọ vào người khác, không đau nhưng lại khiến cho tâm can người khác trở nên nhộn nhạo.
Mà bản thân y một chút ý thức cũng không có.
"A..." Trong lòng của Long Kỳ Thiên như có tiếng sói tru, không cách nào áp chế! Loại thời điểm này nếu nhịn được thì uổng cho hắn có một cơ thể cường tráng, tuổi trẻ tràn đầy sinh lực.
Một tay hắn đẩy Thượng Quan Lưu Ý ngã xuống nhuyễn tháp, dưới ánh sáng mờ ảo, hắn ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của y, hai hàng lông mày xinh đẹp, đồng tử màu hổ phách khẽ dao động, sống mũi cao cao, phảng phất như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, còn có đôi môi hấp dẫn mê người, lúc này nhẹ nhàng khép mở, phả ra hơi thở ấm áp.
Trên cơ thể y có một mùi hương thơm ngát thanh nhã khiến người khác điên đảo tâm thần... Long Kỳ Thiên trước giờ chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như thế này, lại còn là nam nhân.
Hắn có thể nghe được âm thanh thở dốc của chính mình, tuyệt sắc mỹ nhân ánh mắt đong đầy nước, môi khẽ mím lộ ra biểu tình ủy khuất, dáng vẻ nhu nhược tràn đầy mê hoặc.
Tóc đen trải ra tán loạn, Long Kỳ Thiên từ trên cao nhìn xuống, cảm giác mạch đập đã không còn tuân theo quy luật, máu huyết đều dồn xuống nửa thân dưới, trong đầu một mảnh trống rỗng, cơ hồ không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đôi mắt của Long Kỳ Thiên trở nên sáng rực, phảng phất như như đã dùng ánh mắt không ngừng xâm phạm lên thân thể ngọc ngà, cảm xúc trong lòng bùng phát mãnh liệt áp chế tất cả các giác quan còn lại.
Yêu mến y...
Ba chữ này không ngừng lẩn quẩn trong tâm trí của Long Kỳ Thiên.
Hắn rốt cục không nhịn được nữa, một tia lý trí cuối cùng còn sót lại cũng bị chặt đứt, hắn như lang hổ rống lên một tiếng rồi không kịp chờ đợi mà hôn xuống, từ trán, mày, mắt... sau đó tới xương quai xanh, ngực... hai tay lần mò xé mở y phục của người dưới thân, để lộ ra thân thể trắng nõn mịn màng như ngọc...
Hết chương 17