Sáng sớm, bầu trời có chút hôn ám, gió mát nhè nhẹ, bên trong doanh trướng một mảnh xuân sắc kiều diễm. Người nọ nằm nghiêng đưa lưng về phía màn cửa, tấm da thú được đắp ngang bụng, một đầu tóc đen tán loạn nổi bật trên nền lông chồn trắng tuyết, làn da bạch ngọc dưới nắng sớm nhàn nhạt hiện lên gần như trong suốt.
Ánh mắt của Long Kỳ Thiên chẳng khác nào lang hổ, khuôn mặt đỏ rực, dường như không tài nào diễn tả được hết sự hưng phấn cùng kích động, hắn đem toàn bộ hình ảnh trước mặt cất vào trong đáy mắt, hô hấp nhất thời ngưng trọng, cực lực đem sự hiện hữu của mình hạ đến mức thấp nhất.
Cánh tay đang vén màn cửa vì kích động mà trở nên run rẩy, thân hình cao lớn của hắn đứng ngăn ở lối ra vào, chỉ để lọt vào doanh trướng một vài tia sáng yếu ớt. Mới sáng sớm đã được chứng kiến một màn như vậy, trái tim của hắn suýt chút nữa ngừng đập, khó khăn lắm mới có thể khiến cho nội tâm đang xáo động bình tĩnh trở lại nhưng đôi mắt vẫn không cách nào rời khỏi thân ảnh của người đang nằm ngủ, chỉ hận không thể đem hai mắt dán hẳn lên người của y.
Long Kỳ Thiên đau đớn nhận ra, nếu mỗi ngày đều bị kí©h thí©ɧ như vậy thì hắn nhất định sẽ bị tổn thọ vài năm. Mà kẻ nào đó tư thế ngủ thật hấp dẫn mê người, lúc này y hơi cử động vòng eo, đường cong nhẹ nhàng uyển chuyển... Thượng Quan Lưu Ý vươn cánh tay trắng nõn mò mẫm nơi mép giường, thân thể có chút vặn vẹo, bởi vì tìm không thấy thứ mình muốn mà hừ hừ không vui.
Long Kỳ Thiên không nhịn được hít sâu một hơi, ngọn lửa trong mắt như đang bùng cháy mãnh liệt.
Thượng Quan Lưu Ý rốt cục từ trên giường với được một cái siêu, lập tức không chút do dự mà ném ra cửa.
"A..." Long Kỳ Thiên vội vàng né được. Hắn có hơi chần chừ, nhưng vừa nghĩ đến màn cửa bị vén lên sẽ để lộ cảnh xuân ra ngoài thì thoáng cái liền rụt tay về, bước vào trong doanh trướng. Màn cửa được hạ xuống ngăn lại những tia sáng yếu ớt sau cùng, không gian bên trong bỗng trở nên hôn ám, xiêm y màu trắng phảng phất như phát ra ánh sáng nổi bật vô cùng đẹp mắt.
Đúng lúc này một đạo bạch quang chợt lóe lên làm trái tim của Long Kỳ Thiên suýt chút nữa nhảy vọt lên cổ họng, quầng sáng chói mắt đó thì ra là bảo kiếm của Thượng Quan Lưu Ý.
Thanh kiếm kia cũng thật giống chủ nhân của nó, lạnh lẽo như băng. Chỉ nghe trong không khí truyền đến tiếng xé gió, hàn ý nồng đậm.
Long Kỳ Thiên vội vàng nghiêng người né tránh, thanh kiếm phút chốc đã cắm sâu hơn phân nửa vào trong nền đất, kiếm phong sắc bén, nhẹ nhàng linh hoạt thật khiến người kinh hãi.
Người trên giường vẫn nửa tỉnh nửa mê, căn bản không ý thức được mình vừa bị mất thứ gì đó, chỉ biết phát ra những âm thanh làu bàu không vui, bộ dáng vừa ngang ngược lại vừa đáng yêu, không ngừng đem những thứ có thể dùng làm "hung khí" ném về phía phát ra tiếng ồn quấy rầy y nghỉ ngơi.
Long Kỳ Thiên mỉm cười bất đắc dĩ, đã ba ngày, mỗi ngày Thượng Quan Lưu Ý đều phơi bày tật xấu trước mặt hắn, mà Long Kỳ Thiên lại không hề chán ghét. Hắn thích cảm giác mỗi ngày được trêu chọc con mèo nhỏ kiêu ngạo lúc ngủ.
Mấy ngày nay Long Kỳ Thiên đã rút ra được kết luận, sau khi người nọ đem đồ đạc trên giường ném đi hết, bộ dáng sẽ mơ mơ màng màng lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa, không gian bắt đầu tản ra hàn khí, nội lực cường đại của y sẽ làm cho không khí đông lại thành đá, chỉ một thoáng trong doanh trướng sẽ tràn ngập gió lạnh, băng trùy cuồng loạn nhảy múa.
Long Kỳ Thiên mỗi sáng sớm không còn ở bên ngoài luyện công nữa mà đổi thành đi vào doanh trướng vận động.
Quả nhiên chỉ một lát sau, hàn khí của con mèo nhỏ cũng dần tiêu tán.
"Ưʍ..." Người trên giường biểu tình không vui hừ hừ rêи ɾỉ, thanh âm yếu ớt nhỏ như tiếng mèo kêu nhưng khả năng công kích vào tâm can người khác lại vô cùng lớn.
Con mèo nhỏ ôm tấm lông chồn, thân thể cuộn tròn như tôm luộc, mảnh da hồ theo sự vặn vẹo chuyển mình của y mà trượt xuống, phảng phất lộ ra cảnh xuân vô hạn... Long Kỳ Thiên như ngừng thở, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào y, chỉ sợ bỏ qua mất mỹ cảnh. Hình ảnh nửa kín nửa hở này thật khiến người nhìn phát hỏa, tựa như trong cơ thể đang có một ngọn lửa thiêu đốt, cổ họng nhất thời khô khốc.
Long Kỳ Thiên liếʍ môi xoa dịu cảm giác khô nứt.
Hắn khẽ chạm vào con mèo nhỏ đang nằm im bất động, đôi mắt y nửa nhắm nửa mở, thỉnh thoảng hơi nhấp nháy, như tỉnh lại như mê, vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt không tiêu cự, tính tình cực kỳ nhu thuận. Lúc này tiểu Ý nhi dù cho có bị khi dễ cỡ nào cũng sẽ không phản kháng...
Long Kỳ Thiên hơi thở hổn hển, ngọn lửa trong mắt cháy hừng hực, hắn mỗi ngày mong chờ nhất chính là thời khắc này, hắn không chút do dự, tựa như sói đói vồ mồi mà bổ nhào tới nằm đè lên người con mèo nhỏ, hai tay giữ chặt hông y, hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến trái tim của Long Kỳ Thiên không ngừng đập loạn, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, mê luyến hôn lên đôi gò má.
Hắn vô cùng khẩn trương, trạng thái nửa tỉnh nửa mê của con mèo nhỏ này chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn, nếu y tỉnh lại ngay lúc hắn đang làm loạn thì hậu quả cũng không cần nghĩ đến.
Long Kỳ Thiên nắm bắt thời gian vô cùng chuẩn xác, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, hắn cẩn thận ôm con mèo nhỏ mà hôn khắp gương mặt y sau đó nhanh chóng xoay người xuống giường, thoái lui một vài bước, thu liễm lại ánh mắt, ổn định nhịp tim đang nhảy múa điên cuồng, động tác lưu loát, thời gian tính toán không chút sơ hở.
Sau khi hắn hồi phục lại tinh thần đứng im, sư tử cũng bắt đầu mở mắt, hàn quang lạnh lẽo thấu xương lập tức phóng tới, thời tiết đang xuân bỗng chốc biến thành sương lạnh tháng chạp.
Long Kỳ Thiên trong bộ dạng của Tần Liễm, thái độ kính cẩn không dám lên tiếng.
Đôi mắt xinh đẹp sắc bén của người trên giường dừng lại trên người hắn một hồi lâu sau đó hừ lạnh một tiếng, buồn bực ngồi thẳng dậy, tóc đen rũ xuống tận giường, mềm mại óng ánh như có thủy quang lưu chuyển.
Thượng Quan Lưu Ý có thói quen để nửa thân trên trần trụi mà đi ngủ, đây là thói quen hình thành khi ở Thần Tuyết Cung bởi vì y muốn hấp thụ khí lạnh trên giường hàn ngọc.
Hiện tại không có giường hàn ngọc nhưng Thượng Quan Lưu Ý vẫn theo thói quen để trần, giờ khắc này bỗng có hơi run rẩy. Mặc dù mỗi ngày đã quen với bầu không khí lạnh lẽo nhưng y vẫn có chút không thích tư vị này.
Nam nhân tên gọi Tần Liễm đem bạch y khoác lên người y, Thượng Quan Lưu Ý lập tức cảm giác được một cỗ ấm áp, không phải do quần áo mà là thân nhiệt từ cơ thể của người này. Thượng Quan Lưu Ý hai mắt híp lại, nhịn không được có chút tham luyến, chỉ là nam nhân rất biết điều thu tay về, Thượng Quan Lưu Ý liền cảm thấy có chút mất mát.
Sau một khắc đã có một cái khăn nóng xuất hiện ngay trước mặt Thượng Quan Lưu Ý. Không thể phủ nhận, người nam nhân này mặc dù không được tỉ mỉ cẩn trọng như đám cung nữ trong Thần Tuyết Cung nhưng tính tình cũng rất chu đáo. Thượng Quan Lưu Ý không biết hắn tiếp cận y vì nguyên cớ gì nhưng vô luận là thăng quan hay phát tài thì hắn cũng khiến y khá hài lòng, có thể sai bảo cũng không tệ.
Trong doanh trướng không thể nhóm lửa, nước ấm này là do hắn dùng nội lực xử lý, nội công của người này khiến cho Thượng Quan Lưu Ý hơi kiêng kỵ nhưng y cũng không phát hiện ra ở trên người hắn có ác ý gì vì vậy liền nhận lấy.
Thượng Quan Lưu Ý đã quen được người khác hầu hạ, lúc này cực kỳ kiêu ngạo mà hất cằm. Tần Liễm cười hì hì, quỳ xuống bên giường giúp mỹ nhân mặc áo.
Long Kỳ Thiên thầm nghĩ, người này thật không có tính tự giác, có biết bộ dáng hiện tại của y rất mê hoặc hay không?
Nếu không phải hắn sợ bị ăn một chưởng, cái cảm giác sẽ chết bất đắc kỳ tử khiến hắn vẫn còn sợ hãi thì hắn nhất định đã không kiềm chế mà làm một số chuyện.
Long Kỳ Thiên hầu hạ y mặc áσ ɭóŧ, sau đó lại giúp y mang giày, ngón tay cố ý trượt qua mắt cá chân, ăn một miếng đậu hủ, trong lòng sung sướиɠ như nhặt được vàng.
Thượng Quan Lưu Ý nãy giờ vẫn đang quan sát Long Kỳ Thiên, phát hiện trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia tiếu ý không rõ hàm xúc thì sắc mặt lập tức trầm xuống, rút chân lại đạp một cái vào l*иg ngực của Long Kỳ Thiên khiến cho hắn ngã nhào ra đất.
Long Kỳ Thiên vẻ mặt mờ mịt nhìn Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt hiện lên vẻ vô tội, hệt như con chó nhỏ bị chủ nhân khi dễ.
Thượng Quan Lưu Ý không vui nhếch miệng, giơ chân lên ý bảo hắn tiếp tục. Không thể không nói, Thượng Quan Lưu Ý tuy không phải nữ nhân nhưng lại có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén. Long Kỳ Thiên có ý niệm không đứng đắn, y có thể cảm giác được, vì vậy mới đá cho hắn một cái thật đau để cảnh cáo.
Đôi chân nõn nà, vòng eo mảnh khảnh, xương quai xanh thấp thoáng ẩn hiện sau vạt áσ ɭóŧ, đường cong mỹ lệ nơi chiếc cổ...
Mỗi một đường nét đều hoàn mỹ không tỳ vết, quả thật có thể khiến cho toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ đều phải ghen ghét. Long Kỳ Thiên đè xuống cảm giác xúc động, hắn phát hiện mình đã không còn thuốc chữa, cư nhiên lại có ý niệm với một người nam nhân.
Nhưng nếu người đó là Thượng Quan Lưu Ý thì hắn cam tâm tình nguyện tìm chết, dù có phải bị y đánh cho một chưởng... Nghĩ tới đây Long Kỳ Thiên lại bất chợt run rẩy.
"Ngươi lạnh sao?" Thượng Quan Lưu Ý nhíu mày, chẳng lẽ trong lúc vô tình y lại bức ra hàn khí? Hay là xung quanh vẫn còn lưu lại khí lạnh?
Long Kỳ Thiên lập tức thụ sủng nhược kinh, y lại quan tâm hắn? Chắc trời sắp sửa mưa to!
Lúc này, một sợi lông chồn chợt bay vào trong mũi hắn khiến hắn không nhịn được hắt hơi một tiếng. Trong lòng Long Kỳ Thiên lập tức kêu gào. "Không xong."
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu thì chứng kiến được vẻ mặt tức giận của Thượng Quan Lưu Ý, bàn chân ngọc lại nhấc lên đạp thẳng vào ngực hắn, động tác vô cùng lưu loát... ặc... Long Kỳ Thiên vuốt ngực, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng tự nhủ, quả nhiên là một con mèo yêu mến sạch sẽ.
"Ta đói bụng." Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi, tiểu sư tử ngạo kiều ra lệnh.
Long Kỳ Thiên lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, hấp tấp chạy ra ngoài tìm thức ăn, biểu tình vui sướиɠ... rất có bộ dáng chân chó.
Long Kỳ Thiên sau khi rời khỏi doanh trướng mới phản ứng kịp, hắn sờ sờ khóe miệng, nhịn không được cười khổ, bị sai vặt còn vui vẻ như vậy, đúng là ngày càng... Thôi được rồi, dù sao ngàn vàng cũng khó mua được nụ cười của mỹ nhân. Long Kỳ Thiên thầm đắc ý.
Hoàng Khiếu Phong ở trước cửa doanh trướng của Thượng Quan Lưu Ý đi qua đi lại, thời gian đã không còn sớm nhưng hắn cũng không có can đảm bước vào hối thúc, đột nhiên hắn nhìn thấy thủ hạ của mình từ trong doanh trướng đi ra, lại còn mỉm cười khúc khích. Hoàng Khiếu Phong lập tức tràn đầy phẫn nộ, trong lòng thầm mắng một tiếng: Tần Liễm, ta đã nhìn lầm ngươi, không ngờ lòng dạ ngươi lại sâu xa như vậy, vì ham vinh hoa phú quý mà cam tâm tình nguyện làm nô tài cho kẻ khác!
Hoàng Khiếu Phong nhìn Tần Liễm ra sức lấy lòng người tâm phúc của Vương gia mà trong lòng nhất thời không rõ là đố kỵ hay ngưỡng mộ.
Hắn cắn chặt răng, vị trí đại tướng quân kia... hắn mơ ước đã từ rất lâu.
Hết chương 15