"Trầm trang chủ, mời đi lối này!" Âm thanh trong trẻo vang lên, chỉ thấy một tiểu nha hoàn dung mạo thanh tú động lòng người, cử chỉ trang nhã, đôi mắt linh động như biết nói. Trầm Bích Vân khẽ nheo mắt, lòng thầm đánh giá, Thần Tuyết Cung quả là nơi địa linh nhân kiệt, ngay cả một nha hoàn tầm thường cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Tiểu nha hoàn mi nhãn ngậm cười, biểu tình mang theo một chút ý vị nhưng không lả lơi trái lại toát lên vẻ thanh tao thoát tục, cùng với khung cảnh thần tiên của Thần Tuyết Cung quả thật tương xứng. Nhưng điều khiến Trầm Bích Vân để ý nhất chính là cước bộ thoăn thoắt nhẹ nhàng của tiểu nha hoàn trong lúc di chuyển, khinh công hiển nhiên không phải tầm thường.
Bất quá chuyện này cũng không phải kỳ lạ, trên giang hồ đồn đãi Thần Tuyết Cung bí ẩn khó lường, cho dù là một nha hoàn cũng có võ công rất cao. Cư ngụ trên núi nếu không có khinh công ngược lại mới là điều kỳ quái, chỉ là khinh công của vị cô nương này thực sự quá thâm hậu.
Trầm Bích Vân ở trên giang hồ tuy không phải là cao thủ về khinh công nhưng đường đường cũng là người đứng đầu một trang, đuổi theo một ả nha hoàn cũng phải mất vài phần sức lực, nếu truyền ra ngoài quả thật vô cùng mất mặt.
Trầm Bích Vân đương nhiên không biểu hiện ra ngoài, hắn mỉm cười nhẹ khẩy chiếc quạt giấy trong tay, cử chỉ thong dong, dung nhan tuấn dật, khí chất thư sinh nho nhã dễ khiến cho người đối diện sinh ra hảo cảm.
Tiểu nha hoàn bị nụ cười và cặp mắt hoa đào của Trầm Bích Vân nhìn chằm chằm thì lập tức đỏ mặt, lộ ra bộ dáng thẹn thùng của nữ tử. Nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, không dám làm ra chuyện trái với Cung quy dù chỉ là trong suy nghĩ.
Tiểu nha hoàn thầm nhắc nhở chính mình, huống hồ vị trang chủ này cũng không phải đơn giản như những gì hắn đang biểu hiện ra bên ngoài. Ai có thể ngờ được người thư sinh nho nhã thoạt nhìn có vẻ như một nhân vật tầm thường lại chính là trang chủ của Lăng Kiếm sơn trang tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hơn nữa còn là nanh vuốt của triều đình, lần này cũng là dùng thân phận sứ giả của Cảnh vương gia đến Thần Tuyết Cung.
Tiểu nha hoàn mỉm cười lên tiếng, bộ dáng nhu thuận. "Trầm trang chủ, trước mặt là thác nước, núi đá trơn trượt, ngài nhớ phải cẩn thận!"
"Đa tạ cô nương, Trầm mỗ nhất định sẽ chú ý." Trầm Bích Vân nói.
Trầm Bích Vân ngẩng đầu quan sát, phía trước là triền núi quanh co uốn lượn, thác nước từ trên cao đổ xuống, thủy sắc ngân châu tựa như tơ, vang vọng âm thanh của đất trời, quả thật là tiên cảnh chốn nhân gian. Lại trông về phía xa, qua khỏi thác nước là đào viên mỹ cảnh, những khóm hoa chụm đầu khẽ thì thầm đung đưa trong gió, sắc hồng che rợp cả một góc trời, đẹp như tranh vẽ.
Trầm Bích Vân đối với cảnh đẹp trước mắt vô cùng tán thưởng, đối với Thượng Quan cung chủ của Thần Tuyết Cung lại càng ngưỡng mộ. Có thể ở một nơi bồng lai tiên cảnh như vậy lập ra Thần Tuyết Cung, thật không biết là kỳ nhân dị sĩ phương nào. Đáng tiếc người cũng đã qua đời, vô duyên gặp gỡ, nhưng có thể nhìn thấy được truyền nhân sau này cũng coi như giải tỏa phần nào sự tiếc nuối.
Sở dĩ gọi là Thần Tuyết Cung bởi vì nó tọa lạc trên đỉnh tuyết sơn chót vót, không ai ngờ được trên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ lại có một chốn thiên cảnh hữu tình như vậy. Khó trách người trên giang hồ hao tâm phí sức bao nhiêu cũng không thể tìm ra tung tích của Thần Tuyết Cung. Lần này nếu không nhờ có sơ đồ chỉ dẫn của Vương gia, chỉ sợ Trầm Bích Vân cũng không thể thành công mà đến được đây.
Trầm Bích Vân thi triển khinh công xuyên qua tầng thác, quần áo không chút ẩm ướt. Mũi chân vừa chạm đất đã nghe từ trong đào viên truyền đến tiếng đàn du dương thanh dật, giai điệu uyển chuyển lưu loát, hoàng oanh rời cốc, chim én về tổ... Đào viên, thác nước, thủy sắc sơn quang, thoáng như tiên vực.
Cánh hoa nương mình theo gió rơi rụng, tản đi khắp trời, Trầm Bích Vân như đắm mình trong cảnh sắc, ngưng thần yên lặng lắng nghe.
"Thanh lệ? Lãnh diễm? Hay lạnh lùng?..." Trầm Bích Vân lắc đầu, bộ dáng suy tư. "Không biết người đánh đàn là giai nhân phương nào?"
Tiểu nha hoàn nghe thấy vội vàng che miệng cười khẽ, cười đến mức bờ vai nhỏ run run, biểu tình tự nhiên không chút điệu đà kiểu cách khiến người nhìn yêu thích, Trầm Bích Vân cũng bị nụ cười của nàng ảnh hưởng, ngây ngốc cười theo, đáy mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chợt nghe tiểu nha hoàn lên tiếng. "Trầm trang chủ ngàn vạn lần không nên dùng từ giai nhân hay tuyệt sắc để hình dung chủ nhân nhà ta."
Trầm Bích Vân cố tình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. "Vì sao? Là Thượng Quan cung chủ không thích được người khác tán dương?" Có nữ nhân nào lại không thích được ca ngợi. Thật kỳ lạ, Thượng Quan cung chủ rõ ràng là một nữ tử, tuy rằng tuổi tác đã không còn quá trẻ.
"Gọi Thượng Quan cung chủ cũng không sai, có điều là Thượng Quan tiểu cung chủ. Đây là tiểu chủ nhân của nhà ta, mỗi ngày vào giờ này y đều đến đào viên đánh đàn."
"Thì ra là thiếu cung chủ." Hắn từng nghe nói Thượng Quan cung chủ còn có một người cháu ruột, là năm đó khi Thượng Quan gia xảy ra thảm án diệt môn, Thượng Quan Như Ngọc đã liều mình cứu được.
Trầm Bích Vân bước theo tiểu nha hoàn men qua một lối nhỏ vào cốc, đối diện có một trúc đình, lụa mỏng phiêu dật, thoang thoảng hương hoa, trong đình thấp thoáng có một bóng người.
Không nhìn rõ được dung mạo, chỉ ẩn hiện một đôi bàn tay, từng ngón thon dài trắng nõn như tuyết, dưới ánh nắng ban ngày đầu ngón tay cơ hồ trở nên trong suốt, lộ ra mỹ ngọc sáng bóng. Chỉ là một đôi bàn tay nhưng Trầm Bích Vân lại âm thầm đánh giá người này hẳn không giống với phàm nhân.
Đây rõ ràng là bàn tay quen sử dụng kiếm, từng ngón thon dài hữu lực, hoàn mỹ cực kỳ. Bàn tay này nếu kết hợp cùng kiếm khí, quả thật khí thế tựa hồng quang, tuấn dật xuất trần.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua quyện cùng hương hoa ngào ngạt, màn lụa mỏng khẽ vung lên, chỉ thấy trong đình một thân ảnh bạch y trắng tuyết, vạt áo buông rũ xuống nền đất, suối tóc đen huyền chảy dài qua khỏi thắt lưng, dung nhan như ngọc, đồng tử lạnh lẽo nhuộm màu hổ phách, thủy sắc lưu quang, phong hoa tuyệt đại...
Chỉ thoáng nhìn đã khiến đối phương như ngừng hô hấp, một lời cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Trong nháy mắt Trầm Bích Vân liền hiểu vì sao tiểu nha hoàn lại không cho phép hắn dùng những từ ngữ kia. Một người nam nhân lại có thể xinh đẹp đến mức này! Nhưng cũng không phải nam nữ bất phân, dung mạo thoát tục lại tỏa ra hào khí, mày mắt tinh xảo, là nam tử quả không sai, chỉ là vẻ đẹp này so với nữ tử tuyệt đối hơn chứ không kém.
"Trầm trang chủ, Trầm trang chủ." Tiểu nha hoàn che miệng cười, trong ánh mắt hiện rõ ý tứ. "Quả nhiên là như vậy."
Trầm Bích Vân khẽ giật mình, xấu hổ ho khan một tiếng.
Tiểu nha hoàn thấp giọng nhắc nhở. "Trầm trang chủ nên chú ý một chút, tiểu cung chủ không thích..."
Lời còn chưa nói hết nhưng Trầm Bích Vân dĩ nhiên sáng tỏ, lập tức thu lại biểu tình, nở nụ cười tao nhã như gió xuân.
Trong đình, ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lưu Ý chợt quét qua, Trầm Bích Vân cảm giác cơ thể có chút cứng nhắc, phảng phất như chính mình bị rơi vào giữa hàn đầm.
Trầm Bích Vân lễ độ mỉm cười một cái, ôm quyền khom người chào hỏi vị thiếu niên đang ngồi trong đình, tư thái phong vân khinh đạm, nhưng thực tế trong lòng hắn lại có hơi căng thẳng, thầm nghĩ: ánh mắt thật lạnh thấu xương!
Khóe miệng của Thượng Quan Lưu Ý khẽ nhếch lên, y lạnh lùng gật đầu một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, bộ dáng nhàn nhã ung dung, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Trầm Bích Vân sau khi nói lời từ biệt, đi ra ngoài mới phát hiện lòng bàn tay đã ẩm ướt mồ hôi.
—————-
Thượng Quan Như Ngọc của Thần Tuyết Cung quả thật người giống như tên, dung nhan như ngọc, phong tư tuyệt trác, thần thái toát lên vẻ uy nghiêm, tôn quý. Tuy vậy, nhan sắc khuynh thành cũng không che lấp được nội tâm băng lãnh, so với Thượng Quan Lưu Ý thì càng thâm sâu vài phần, tuy là nữ tử nhưng khí thế tuyệt đối không thua kém nam nhân.
Trầm Bích Vân dáng người thẳng như kiếm, phong vân khinh đạm, lộ ra vài phần băng lãnh, khó khăn lắm dung hòa được với khí thế bức người của Thần Tuyết cung chủ.
"Trầm trang chủ ở xa tới chính là khách, mời ngồi!" Thượng Quan Như Ngọc mỉm cười, vẫn như trước duy trì phong thái lãnh diễm.
Trầm Bích Vân lần này là thay mặt Vương gia đến Thần Tuyết Cung cho nên Thượng Quan Như Ngọcđối với hắn cũng có vài phần khách khí.
Trầm Bích Vân không hổ danh là tuổi trẻ anh tuấn, tài mạo song toàn, lời nói cử chỉ đều rất có khí phách của một trang chủ đệ nhất trang, điều này cũng khiến cho Thượng Quan Như Ngọc có vài phần tán thưởng, nhất là công lực của hắn, trong võ lâm cũng có thể coi là nhân tài kiệt xuất.
—————–
Trong biệt viện, dòng suối nhỏ cong mình uốn lượn, dương liễu lười biếng buông mình.
Một đám nha hoàn đang xắn tay áo quét dọn trong sân, đột nhiên có một luồng gió từ đâu ập đến mang theo bụi đất, làm cánh hoa rơi rụng khắp trời. Hơi thở nhè nhẹ của mấy nữ tử vang lên, đến khi nhìn rõ thì ra là thiếu cung chủ như gió lạnh lùng lướt đến.
Xác hoa lá nằm vương vãi trên mặt đất, công lao quét dọn cả buổi sáng xem như uổng phí, đám nha hoàn tỏ vẻ không cam lòng, một nữ tử trang phục có màu sắc hoa văn bất đồng với những người còn lại bất mãn lên tiếng. "Tiểu cung chủ!"
Thượng Quan Lưu Ý quần áo dài chấm đất, tóc đen rũ xuống lưng, khuôn mặt đỏ bừng có vẻ không vui. Y cau mày liếc nàng một cái, thần sắc lạnh lùng.
Nữ tử hít vào một hơi, thân thể đột nhiên cứng nhắc, nhất thời không nói nên câu.
Thượng Quan Lưu Ý thấy nàng không có lời nào để nói liền phất tay áo rời đi. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh bạch y đã nằm yên vị nghiêng mình trên nhuyễn tháp gần cửa sổ, lười biếng xoay người, tà áo dài vương vãi, tóc đen tán loạn, đôi cánh tay trắng nõn như ngọc kê trên đỉnh đầu, trong một thoáng không ai dám ngoảnh lại nhìn.
"Tiểu cung chủ đang nổi giận sao?" Một nha hoàn nhỏ giọng hỏi.
"Này, đừng gọi "tiểu cung chủ", tiểu cung chủ đang buồn bực... à không, là thiếu cung chủ."
"Nghe nói người của Vương gia tới đây, tiểu cung chủ không thích cùng với người của triều đình có quan hệ." Một nữ tử nói ra đúng chỗ buồn bực của Thượng Quan Lưu Ý, nhĩ lực của y rất thính, hai hàng lông mày lập tức chau lại.
Đám người họ Long đó không thể gϊếŧ sao? Long Vân trại lợi hại đến vậy sao? Tại sao cô cô lại không chịu tin y?
Trong đáy mắt của Thượng Quan Lưu Ý chợt lóe lên một tia gϊếŧ chóc, đồng tử càng thêm lấp lánh tinh quang, thanh lệ đoạt phách.
Hết chương 1