Chương 3
Nửa năm sau
Giai Ân mệt mỏi bước vào nhà, nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay, cô thở dài cất nó vào túi xách rồi về phòng.
Đi ngang qua thư phòng, cô nghe giọng nói của anh vọng ra.
"Có tin tức của Giai Di rồi sao?... Cô ấy đang ở đâu?... Được rồi, các người tiếp tục theo dõi cho tôi."
Cô biết ngày này cũng đến. Cho dù đã cố mạnh mẽ, không quan tâm anh nữa. Nhưng sự thật, tình cảm cô giành cho anh vẫn không đổi, vẫn yêu anh như thế.
Cô trượt xuống, nước mắt tuông, cố gắng không kiềm tiếc nấc nhưng nó vẫn lọt vào tai anh.
Trịnh Hàn hẫn đi một nhịp, vội cất bước ra cửa, môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thô lỗ kéo cô lên.
"Cô khóc cái gì, không phải muốn thoát khỏi tôi sao?. Bây giờ Giai Di sắp về rồi, cô nên vui mới phải."
"Vui chứ. Tôi đang rất vui. Haha. Anh không thấy sao."
Giai Ân cười ngây dại, nhưng nước mắt ướt đẫm cả gương mặt.
"Cô, hừm, đã lỡ làm người thay thế lâu vậy rồi, làm nốt những ngày còn lại đi"
Trịnh Hàn ghét cái biểu cảm này của cô. Nó như một con sâu nhộng đυ.c khoét vào trái tim anh, từng chút từng chút ăn sâu vài làm anh đau nhói.
"Ahh.. anh lại muốn làm gì?"
"Làm những chuyện chúng ta làm hằng ngày thôi."
Dứt lời, anh ném cô lên giường. Tay nhanh chóng cở y phục hai người. Không đợi cô phản ứng liền đi vào trong cô.
Mặc anh hùng hục trên người, cô mặc kệ. Chỉ mong nhanh chấm dứt.
Sau khi xong, anh liền vào phòng tắm. Đến khi bước ra thấy cô đã mặc đồ nhưng lại đang nằm vô hồn nhìn trần nhà. Nhìn cô không khác gì cánh hoa bị người ta chà đạp.
Có gì đó hối thúc anh đến ôm ấp vuốt ve cô, nhưng không, anh đã không làm thế.
"Chưa uống thuốc sao?"
"Không cần thiết."
Gương mặt lạnh lùng, ẩn nhẫn trong đó cả sự bất cần.
"Triệu Giai Ân, đến giờ cô vẫn chưa bỏ ý định sinh con của tôi?"
Cô nghe thế quay lại nhìn anh, ngồi dậy với lấy thuốc bỏ vào miệng cố nuốt xuống mà không cần nước.
"Được rồi chứ."
Nói xong cô đi ra khỏi phòng.
Anh nhìn cô từ phía sau, có chút gì đó không đành lòng, cũng có chút gì đó âm ỉ trong tim.
Đang thất thần thì có tiếng điện thoại cắt đứt suy nghĩ của anh.
"Thật sao? Tôi cho các cậu ba ngày để đưa cô ấy về nước. Tôi không muốn trễ hơn đâu."
Cúp điện thoại anh mới phát hiện bóng lưng cô vẫn đứng trước cửa.
Cô nghe thấy rồi? Mà vậy thì đã sao? Giai Di sắp về, người con gái anh yêu sắp về rồi.
Cô đứng đó một chút lại chậm chạp bước đi. Cô cười, tốt rồi. Từ giờ cô được tự do rồi. Không cần phải nhìn người cô yêu hằng đêm nhung nhớ người khác nữa.
Thật tốt, phải vui chứ, sao nước mắt lại tuông thế kia.
*****
Ba ngày sau.
"Anh kí đi."
Đập vào mắt anh là ba chữ ĐƠN LI HÔN.
"Lại nữa sao? Cô..."
"Không phải hôm nay Giai Di về sao.
Cô ngắt lời anh."
Anh định nói lại gì đó nhưng nhận ra chẳng biết nên nói gì.
Phải rồi, Giai Di sắp về, anh còn cần người trước mặt làm gì. Nên kí đi thôi. Dù vậy, tay anh vẫn bất động, nó như chững lại không muốn cầm bút kí vào.
"Hàn..."
Anh còn đang chần chừ thì nghe giọng một cô gái.
Là thật không phải mơ. Cô gái ấy, người anh yêu đang ở đây, ngay trước mắt anh.
"Giai Di, thật sự là em sao?"
Cô nhìn biểu hiện vui vẻ của anh mà l*иg ngực lại bắt đầu nhói.
Hạnh phúc như vậy, sao không nhanh nhanh buông tha cô, giải thoát cho cả ba đi chứ.
"Anh nên kí vào rồi."
Anh cầm bút, nhưng mãi vẫn chưa đặt xuống kí.
Giai Di đã về, sao anh lại không thấy vui?
"Hàn, có chuyện gì sao?"
Giai Di đến cạnh anh.
Từ lúc bước vào, ả có thể thấy sự vui mừng thoáng qua trong mắt anh. Nhưng đó chỉ là thoáng qua, sự chú ý của anh không còn đặt lên ả nữa.
"Không có gì có chút chuyện cần giải quyết thôi."
Trịnh Hàn vừa nói xong thì tên của mình cũng đã nằm trên giấy.
Bất chợt có chút hoảng hốt, lại có chút gì đó hội hận.
Tại sao, tại sao lại thấy hối hận.
"Đơn li hôn sao? Chị, yên tâm đi. Em sẽ chăm sóc tốt Hàn."
"Xong rồi thì tôi đi đây."
Cô không để ý, nhanh chóng lướt qua họ bước đi.
Sân bay.
Ngoảnh đầu lại nhìn nơi này lần cuối. Nơi cô sống hai ba năm qua, nơi có người cô yêu, nơi trải qua bao nhiêu hạnh phúc mà nhiều hơn là đắng cay.
Tạm biệt. Lần này đi, có lẽ là mãi mãi. Tạm biệt anh, người em yêu.
Hết chap 3.