Nhận Ra


Chương 2
4 tháng sau

"Ly hôn đi."

Trịnh Hàn mày nhíu chặt khi thấy tờ giấy trên bàn.

Cô đây là bị làm sao?

"Ly hôn?"

"Phải, em không thể chiệu đựng thêm nữa"

Xoẹt.

Âm thanh vang vọng làm Giai Ân không khỏi chấn kinh.

Không phải anh ghét cô sao? Anh phải vui khi ly hôn với chứ.

"Anh làm gì vậy hả?"

Giai Ân hoảng hốt khi thấy Trịnh Hàn xé mất đơn ly hôn.

Cô không nghĩ đến anh sẽ hành động như vậy.

"Li hôn. Cô tưởng dễ dàng vậy sao. Ngoan ngoãn phục vụ tôi đến khi Giai Di quay lại đi"

Tàn nhẫn. Còn gì tàn nhẫn hơn làm thế thân của người khác. Nhưng thay vì được quan tâm như người ấy thì chỉ bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.

Trịnh Hàn nói rồi lướt qua cô đi lên lầu.

Cô vo lấy cục giấy ném lưng anh. Cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể.

"Trịnh Hàn, tại sao, tại sao không buông tha cho tôi. Phải bức tôi đến chết anh mới bằng lòng sao."

Mặc cô gào khóc, anh vẫn thản nhiên bước đi. Chính anh cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy đơn ly hôn lại khó chịu đến vậy, liền thẳng tay xé nó đi.

Trịnh Hàn biện hộ cho bản thân bằng việc chỉ muốn hành hạ cô, nhưng anh biết sự thật không phải vậy. Có gì đó đã len lỏi vào tim anh rồi.

***

Vài tháng sau

"Hàn, anh về rồi sao? Hôm nay là sinh nhật anh, em chuẩn bị vài món anh vào dùng đi."

Trịnh Hàn khá bất ngờ, sau hôm đòi ly hôn không thành, cô khá lạnh nhạt với anh. Không còn những bữa cơm, cũng không còn chăm sóc cho anh từng chút một như trước nữa.

Anh luôn thấy khó chịu, hằng đêm đều trút sự bực bội ấy bằng việc hoan ái với cô. Nhưng anh không thô lỗ như trước nữa, không những nhẹ nhàng hơn mà còn làm cô thoải mái, cái tên Giai Di cũng đổi thành Giai Ân rồi. Chỉ là sau mỗi lần anh đều bắt cô phải uống thuốc.

Trịnh Hàn nhìn bàn ăn thịnh soạn, định bước tới nhưng nghĩ thế nào lại bước lên lầu.

"Hàn, con đi đâu đấy, không nghe vợ con nói gì sao?"

Anh sững lại khi nghe giọng nói? Quay lại thì thấy mẹ anh bê canh từ trong bếp ra.

Thảo nào, thảo nào cô lại nhiệt tình như thế. Hóa ra là do mẹ anh.

Anh quay lại bước về bàn, cười trừ.

"Đi đâu đâu, con lên cất đồ thôi."

Anh biết mẹ anh quý cô con dâu này. Mà anh, cũng muốn mẹ mình vui vẻ. Có một điều anh không chịu thừa nhận, anh cũng rất muốn ngồi xuống bàn tiệc này.

"Hừ, tốt nhất là như thế. Nào, Ân Ân, mau ngồi xuống."

Cô cười gượng, ngồi xuống.

Anh ấy sẽ lại ghét cô thêm cho xem. Cô đã muốn yên ổn rồi cơ mà.

"Sao lại ngồi đó, ngồi cạnh Hàn đi."

Cô không muốn, nhưng vẫn gượng ép ngồi lại cạnh anh. Còn anh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Dường như khá hàu lòng với sự sắp xếp của mẹ anh.

"Này, biểu hiện đó là sao hả. Hai đứa có gì đúng không?"

"Con, con.."

Cô ấp úng.

Không lẽ bây giờ nói Trịnh Hàn vốn dĩ không yêu cô, mà yêu em gái cô.

"Không có gì, cô ấy bị mệt nên vẻ mặt không tốt thôi."

Không đợi cô nói hết anh đã ngắt lời. Cô ngơ ngác nhìn anh.

Trịnh phu nhân nghe anh nói, hơi nờ vực ngồi xuống. Ân cần hỏi han cô.

"Bị mệt sao, sao lại mệt, không nói mẹ biết."

"Con..."

"Hay, hay hai đứa có tin vui. Có phải mẹ sắp được bồng cháu rồi không.?"

Bà Trịnh luyên thuyên mà không để ý mặt anh đã đen như than.

Giai Ân không biết nói gì. Cô cũng muốn có tin vui như mẹ nói lắm đó chứ.

"Mẹ, không có đâu, con chỉ hơi mệt người thôi. Còn chuyện có con, sẽ không xảy ra được đâu."

Nghe vậy cả Trịnh Hàn lẫn mẹ anh đều nhíu chặt mày.

"Sao lại không xảy ra. Hai đứa..

"Mẹ, cô ấy nói nhảm thôi, ngày nào cũng gắng sức, sớm muộn sẽ có thôi."

Tay anh quàng lên vai cô, cười cười nói.

Trong giây phút ấy, anh cũng không biết sao mình lại thốt ra câu nói ấy. Là để che mắt hay thật tâm anh muốn vậy.

"Phù, thật là, làm mẹ hết hồn."

"Thôi ăn đi, đừng bàn vấn đề này nữa."

Nói rồi anh bắt đầu dùng bữa. Còn cô thì vẫn nhìn anh. Anh nói vậy, có phải là đã chấp nhận cô rồi không. Chấp nhận cô là vợ anh, chấp nhận cô sinh con cho anh.

Sau khi Bà Trịnh về, anh lại lôi kéo cô hoan ái như mọi khi. Chỉ khác là đêm nay thể xác và linh hồn cả hai đều hòa quyện nhau. Cảm giác này rất tuyệt vời.

Cô còn đang cảm nhận cảm giác hạnh phúc này thì thấy anh ngồi dậy mang đồ vào, sau đó kéo hộc tủ lấy ra lọ thuốc tránh thai.

"Uống vào đi."

Tim cô nhói lên, như không tin lời anh nói. Không phải anh đã chấp nhận cô rồi sao.?

"Không, em không muốn. Không phải anh đã nói mình sẽ sinh con sao?"

" Hửm? Nói trước mặt mẹ tôi, cô cũng tin? Nhanh uống vào, đừng để tôi nhắc lần nữa."

Giai Ân không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác anh đều buông lời tàn nhẫn với cô. Cô đã làm gì nên tội chứ.

"Em không uống. Em muốn sinh con. Em muốn làm mẹ. Anh không chịu ly hôn thì thôi. Phải cho em một đứa con chứ."

"Triệu Giai Ân, cô nghe cho rõ. Cô phải ở bên tôi đến khi Giai Di trở lại, còn chuyện sinh con của tôi, cô chết tâm đi. Cô không uống, để tôi giúp cô."

Vừa dứt lời, anh liền lấy viên thuốc cưỡng ép cô uống vào.

Dù cô cố phản kháng nhưng vẫn không cản nổi anh.

Nhìn mặt cô đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm. Anh liền thấy xót thương, không hiểu mình làm sao. Nhưng trong đầu anh vẫn luôn nhắc nhở, cô là người phụ nữ ích kỉ, làm anh mất đi người anh yêu, cô cũng không được hạnh phúc.

Không nhìn cô lâu, anh vôi bước ra ngoài.

"Trịnh Hàn, anh ác lắm.. "

Ra khỏi phòng, anh vẫn nghe tiếng gào khóc của cô.

Từ hôm đó, mỗi khi vừa dứt cuộc hoan ái, anh đều thấy cô lạnh nhạt lấy thuốc uống rồi đi khỏi phòng.

Anh không thể biết được, chuyện này lại cản trở anh cho ngày sau.

Hết chap 2.

Thêm Bình Luận