Sau khi dượng đến, nhìn thấy tình hình liền đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nhịn không được đánh nhau với Lưu Soái.
Cuối cùng tất cả chúng tôi đều bị dẫn về đồn.
Nhưng công an cũng khó giải quyết chuyện riêng, nhất là tình huống đặc biệt này.
Dì nói rằng Lưu Soái dụ dỗ con gái dì, không có mai mối cưới hỏi lại làm cho con người ta có thai.
Nhưng Lưu Soái nói Giai Giai đã là người trưởng thành, có thể tự mình quyết định sẽ cưới ai, cho dù là cha mẹ cũng không thể ép buộc.
Hai bên, bên nào cũng cho mình là đúng, chú công an vô cùng nhức đầu.
Cho chúng tôi tự về nhà giải quyết.
Nhưng mà làm sao giải quyết đây, con cũng đã có, hơn nữa bụng cũng lớn rồi, không thể phá.
Cuối cùng vẫn là dượng bình tĩnh: “Giai Giai tuy rằng là con nuôi của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, bây giờ đã theo cậu, cậu hãy về làm lễ ra mắt coi như là gả đi.”
Ý tứ chính là muốn Lưu Soái đưa tiền cưới.
Nhưng Lưu Soái làm sao chịu, hắn nói: “Bây giờ tôi và Giai Giai đã đăng ký kết hôn, con cũng đã có, còn cần làm lễ ra mắt làm gì?”
Cái bộ dáng xảo quyệt này của hắn làm dượng tức muốn chết: “Sao cậu có thể ăn nói vô sỉ như vậy, nếu không làm lễ hỏi gì thì cũng phải trả lại chúng tôi 180.000 lần trước đóng tiền học phí là được. Chúng tôi coi như chưa từng nuôi con bé.”
Lưu Soái vẫn không chịu, lập tức từ chối: “Tiền xài hết rồi, Giai Giai mang thai cũng cần bồi bổ nên tôi đều dùng mua cho cô ấy ăn!”
Dì ngồi bên cạnh vừa mới dịu tinh thần, sau khi nghe được lập tức đứng dậy: “Nó ăn vàng à? mới mấy tháng đã ăn hết!”
“Chúng mày sống thất đức như vậy, nhẫn tâm lừa gạt chúng tao, không sợ trời phạt hay sao?”
Giai Giai cũng không phục mà trả lời một câu: “Mẹ đừng nói chuyện nặng lời như vậy, con còn đang mang thai lỡ có chuyện gì thì sao?”
Dì tức giận nửa ngày cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, lễ hỏi cũng không có, tiền cũng không đòi lại được, Giai Giai vẫn đi theo Lưu Soái.
Dì dượng tức đến mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Đúng lúc tiểu Thần dẫn bạn gái về nhà, vừa vào tới cửa gặp cha mẹ, liền nói muốn cưới vợ.
Cưới vợ chính là cần tiền, nhưng dì dượng làm gì còn tiền.
Lại không dám nói cho tiểu Thần biết, trước mặt chỉ làm bộ như không có việc gì, sau đó lặng lẽ lau nước mắt.
Cũng may cũng không phải lập tức cưới liền, dì và dượng cố gắng kéo dài thời gian.
Dượng càng bận rộn hơn, một mình làm hai công việc.
Ngay cả dì cũng ra ngoài làm việc, làm bảo mẫu giúp người ta nấu ăn, chăm con.
Nếu mọi chuyện cứ như vậy thì cũng không đến nỗi tệ.
Chính là ác mộng sẽ không buông tha cho họ.
Qua hai ba tháng, Giai Giai bỗng trở về.
Ôm đứa bé, cái mặt như đưa đám.
Đôi mắt to chớp chớp trước kia, giờ đã có thêm nếp nhăn.