Chương 3

Một trận đánh nhau của con nít khiến dì tôi tốn 8000.

Sau khi về đến nhà, dì thật sự tức giận, đây là lần đầu tiên dì tức giận như vậy từ khi mang Giai Giai về: “Con còn nhỏ như vậy, sức lực đâu mà đá đến người ta đi bệnh viện?”

Nhìn Giai Giai cúi đầu khóc, dì nhịn không được, dịu giọng nói: “Cho dù là cậu bé đó sai trước, nhưng tiền này cũng khó kiếm, cha con đi làm cũng rất vất vả!”

Lúc này, tiểu Thần cũng nghe được chuyện, đứng ra che chở cho Giai Giai: “Mẹ, đừng la em nữa, em cũng không phải cố ý!”

Dì nhìn hai đứa nó, đột nhiên mềm lòng, thay vì tiếp tục mắng Giai Giai, lại ôm nó vào lòng an ủi.

Đây là một hình ảnh ấm áp, nếu không nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Giai Giai.

Khi nhìn thấy, tôi thầm kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã biết lợi dụng lòng người, chẳng trách dù đã năm tuổi con bé vẫn được dì tôi nhận nuôi.

Cậu bé chuyển đến trường khác và Giai Giai không bao giờ đánh ai nữa.

Mặc dù mọi thứ ở trường đều yên bình nhưng ở nhà đôi khi lại có chuyện không ổn.

Ví dụ như hư hao vài món đồ linh tinh, nếu tiểu Thần có gì đó, con bé cũng muốn có.

Không ngừng thăm dò sức chịu đựng của dì tôi.

Dì tôi bắt đầu qua nhà tôi than phiền, lần nào tôi cũng khuyên dì: "Giai Giai còn nhỏ, con bé giành đồ chơi là vì cảm thấy tự ti, thiếu thốn, dì nên quan tâm nó nhiều hơn.”

Dì ngơ ngác nhìn tôi: ‘Thật vậy sao?”

Tôi khẳng định liền: “Đúng rồi, huống chi mấy món đồ chơi này cũng không lớn lao gì, sao này con bé lớn rồi sẽ không thèm nữa đâu, dì nghĩ xem chẳng qua là con bé muốn dì thương nó một chút, bao dung nó một chút.”

Sau đó dì mỉm cười nhẹ nhõm và nói: "Đúng vậy, Giai Giai rất nhạy cảm. Có thể con bé đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi."

Tôi vỗ tay tán thành: “Dì à dì thật tốt bụng”.

Từ đó trở đi, dì tôi càng cưng chiều Giai Giai, thậm chí còn cưng hơn cả tiểu Thần.

Tiểu Thần lúc đầu cũng có chút ghen tỵ, nhưng sau đó, dì tôi đem những lời tôi từng nói “cải tiến” thêm chút xíu để tẩy não tiểu Thần.

Không ngờ tiểu Thần đã ngừng ghen tị, thậm chí còn đứng về phía Giai Giai nhiều hơn.

Trong một thời gian dài, Giai Giai thật sự là bảo bối của gia đình dì.

Thậm chí khi con bé qua nhà tôi chơi, nó dùng ánh mắt bề trên mà nhìn tôi, thậm chí chỉ tay vào notebook của tôi và ra lệnh: “Chị họ, đưa cho em.”

Nó cho rằng cả thế giới đều là của nó phải không?

Tôi từ chối: “Em còn nhỏ, chưa xài được!”

Thấy tôi từ chối, con bé bắt đầu khóc lớn: "Em không chịu, em muốn chơi! hu hu hu"

Tôi vẫn từ chối và không đưa cho nó.

Ngay cả khi mẹ tôi ở bên cạnh khuyên tôi đưa cho con bé chơi một lát, tôi cũng không đồng ý.

Giai Giai nhìn một hồi đột nhiên tức giận, vừa chạy vừa khóc, hất notebook cùng bàn phím của tôi văng xuống đất.

Miệng còn hét to: “Không cho em chơi thì ai cũng không được chơi!”

Nghĩ đến hận thù đời trước và việc notebook bị vỡ, tôi tức giận kéo con bé lại đánh vào mông nó.

Lần này nó càng khóc càng to, kêu gào thảm thiết.

Khóc đến nổi cả gia đình dì đều kéo qua tới.

Dì vừa bước vào cửa, Giai Giai đã nhào vào lòng dì méc: “Mẹ ơi, chị họ không cho con chơi notebook còn đánh con.”

Dì tôi có vẻ đau khổ, ôm con bé vào lòng mắng tôi: “Kiều Kiều, con lớn như vậy, sao còn đánh em!?”

Trương Thần cũng bước ra nói: “Chị, sao lại keo kiệt như vậy?”

Dượng không lỗ mãng như hai người kia, bình tĩnh quan sát tình hình liền thấy cái notebook trên mặt đất. Sắc mặt lập tức thay đổi.