Chương 2

Tôi vuốt ve ảnh của Giai Giai trên điện thoại của dì, có lẽ xem hơi lâu, dì bối rối gọi tôi: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Mẹ tôi cũng lên tiếng: “Kiều Kiều! con bị sao vậy? Trả điện thoại cho dì đi, con sờ sắp mòn điện thoại rồi?”

Bị kéo ra khỏi ký ức, tôi không thể phân biệt được giữa thực tế và tưởng tượng trong vài giây.

Sau khi đưa điện thoại cho dì, tôi bình tĩnh nói: "Được á dì, con bé rất xinh đẹp."

Dì tôi cười rạng rỡ, càng nhìn ảnh càng thích Giai Giai.

Mẹ thấy tôi cũng đồng ý thì mẹ cũng im lặng.

Dì tôi vui vẻ về nhà chuẩn bị phòng,dì nói đã hẹn ngày mai sau khi hoàn tất thủ tục nhận con nuôi sẽ mang con bé về chăm sóc.

Sau khi dì tôi đi rồi, tôi nằm trên ghế sofa một lúc rồi mới chấp nhận sự thật rằng mình đã sống lại.

Lời khuyên can vô tình ở kiếp trước đã trở thành con dao hại ch.ết tôi.

Đời này tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào việc của người khác nữa.

Khi Giai Giai được đón về nhà, dì đã tổ chức một bữa tiệc thật lớn.

Mẹ tôi đi còn tôi thì không.

Tôi sợ rằng tôi không nhịn được mà bóp cổ con bé.

Dù tôi không đi nhưng con bé vẫn đến nhà tôi.

Vì mẹ và dì tôi có mối quan hệ tốt nên họ đã mua nhà ở đối diện nhau.

Giai Giai được dì dẫn qua, vừa vào cửa đã đẩy vào người tôi: “Kiều Kiều, con xem này!”

Nhìn kẻ thù trong lòng mình, lửa giận sôi sục trong tôi.

Tôi đẩy con bé ra, kìm nén tức giận, cười nói: “Thật đáng yêu, dì thật là may mắn!”

Dì mỉm cười ôm Giai Giai vào lòng, đắc ý nói: “Đôi mắt chớp chớp này đã chinh phục được Tiểu Thần đó!”

Em họ tôi lớn hơn Giai Giai năm tuổi.

Tôi nói cho có lệ: “Vậy cũng tốt, chúc mừng dì~”

Dì cười và nói: "Dì cũng nghĩ điều đó đáng để chúc mừng, hahaha."

Tôi cạn lời, không muốn nói chuyện nữa nên đứng dậy đi vào phòng.

Chỉ là dì thôi, mong dì có thể hạnh phúc đến già.

Lúc tôi đang định đóng cửa lại, giọng nói non nớt của Giai Giai từ phía sau vang lên: “Mẹ, chị họ của con không thích con phải không?”

Dì hừ lạnh một tiếng: "Bảo bối ngoan, mặc kệ chị họ đi. Nó thích hay không không quan trọng, chỉ cần mẹ thích là được rồi."

Giai Giai nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”

Lúc vừa mới về nhà, Giai Giai cực kỳ ngoan ngoãn.

Khi ăn cơm hay chơi đồ chơi đều quan sát sắc mặt của dì và tiểu Thần, họ cười thì con bé mới tiếp tục làm.

Dượng tôi có công việc bận rộn, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt với con bé.

Dì mỗi ngày đều dẫn con bé ra ngoài chơi và mua quần áo đẹp cho nó, sau đó nó sẽ ăn mặc thật đẹp và đi khoe với mọi người.

Ngay cả con chó bên đường cũng không thoát được.

Chờ sau khi hoàn thành thủ tục, thì Giai Giai bắt đầu đi học.

Có hôm, sau khi đưa Giai Giai đi học một lúc, dì lại nhận được điện thoại và vội vã chạy lên trường.

Bởi vì tình cờ gặp dì ấy trước cửa nhà, với tâm lý hóng chuyện nên tôi đã đi cùng dì ấy.

Cô giáo nói rằng Giai Giai bị đánh.

Khi vừa đến nơi chúng tôi đã thấy trên mặt Giai Giai có năm dấu tay đỏ bừng.

Đôi mắt mở to, ngập nước nhìn tôi và dì.

Dì lập tức xót con, tức giận đau lòng đan xen, mắng cô giáo: “Ai đánh con gái tôi, trường học các người làm ăn kiểu gì vậy?”

Cô giáo kéo một cậu bé qua với vẻ mặt có lỗi và nói: "Thật xin lỗi, mẹ của Giai Giai, tôi đã la cậu bé này rồi."

Tôi nhìn cậu bé, tuy là thủ phạm nhưng tôi cảm thấy cậu bé đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

Lúc này cậu bé cũng bào chữa: “Con không đánh cậu ấy trước, tại cậu ấy đá vào bụng con trước!”

Giai Giai nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không có, là cậu nhìn lén tôi đi wc, Mẹ tôi nói không được nhìn lén người khác đi wc.”

Dì tôi nghe vậy lo lắng, giơ tay lên định đánh người nhưng cô giáo nhanh chóng cản lại.

Cậu bé kinh ngạc nhìn Giai Giai, không ngừng phủ nhận: "Con không có! Con thực sự không có! Là cậu ấy đá con!"

Tôi thấy vẻ mặt của cậu bé có gì đó không ổn nên nhanh chóng đề nghị: "Sao chúng ta không kiểm tra cậu bé trước? Tôi thấy sắc mặt của cậu bé không được tốt lắm."

Trong lúc đang nói chuyện thì cha mẹ cậu bé cũng đến, hai bên xảy ra tranh cãi.

Sau đó, cậu bé bất ngờ ngã xuống đất ngất đi.

Cha mẹ cậu bé quá sợ hãi nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện, kết quả cho thấy các cơ quan trong bụng của cậu bé đã bị tổn thương nghiêm trọng!

Điều này chứng thực cậu bé đó đã bị đá vào bụng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Giai Giai.

Giai Giai hoảng sợ lắc đầu, không ngừng bào chữa: Không phải con, là cậu ta lén nhìn con đi wc.

Dì có chút khó xử.

Chỉ có tôi là không bất ngờ, thì ra còn nhỏ như vậy đã xấu tính rồi.

Khó trách đời trước đẩy tôi dứt khoát như vậy, không hề hoảng sợ.

Bởi vì vụ việc xảy ra ở chỗ không có camera giám sát. Hai đứa trẻ cũng có lý lẽ riêng không thể tra rõ.

Cuối cùng để dì tôi bồi thường tiền thuốc men.

Dù sao thì cũng chỉ có hai đứa nó đánh nhau, không đổ cho ai khác được.

Ban đầu đáng lẽ phải bồi thường 10.000 nhưng vì Giai Giai cũng bị đánh, cuối cùng dì phải trả 8000.