Lời vừa dứt, tiểu Thần liền đứng lên tát Giai Giai một cái: “Cô đúng là không biết xấu hổ, tôi chết cũng không cưới cô.”
Nói xong lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Dượng đuổi theo cũng không kịp. Dì ôm ngực té xuống đất ngất xỉu, chúng tôi lập tức đưa dì đến bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại dì khóc lóc than vãn: “Tại sao lại cứu tôi? tôi không muốn nhìn thấy cái gia đình đó nữa.”
Dượng cũng mắng đì: “Đều tại bà, đang yên đang lành lại muốn đem nó về nuôi.”Giờ thì tốt rồi, để nó hại con ruột của mình.”
Dì khóc lóc vẻ mặt vô tội: “Lúc đó nó nhỏ như vậy, ai mà biết lớn lên sẽ trở thành cái dạng này.”
Tôi cũng muốn nói, nếu dì không biết thì sao lại dám đem về nhà. từ đầu không biết thì đừng đem về.
Mạo hiểm quá lớn.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
Sau khi họ về nhà, còn có chuyện lớn hơn cần phải quan tâm.
Giai Giai không có ở nhà.
Con trai nó thì vẫn ở nhà, đói bụng khóc oa oa.
Ngay cả dượng cũng quỳ phục xuống đất.
Dì điên cuồng gọi điện cho Giai Giai, nhưng tắt máy.
Cuối cùng tức giận đập vỡ điện thoại.
Chỉ có thể báo công an, nhưng lại không thể lập hồ sơ.
Thời gian mất tích quá ngắn, cũng không có bằng chứng là bị bắt mất, nên không thể lập hồ sơ.
Bọn họ chỉ có thể ôm đứa bé về.
Gọi cho tiểu Thần cũng không được, chắc là em ấy còn giận.
Sau đó mấy tháng, Giai Giai đột nhiên gửi tin nhắn.
Đúng vậy, là SMS không phải WeChat.
Nó nói: “Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tiểu Bảo con sẽ gửi vào thẻ ngân hàng của mẹ.”
Chỉ một câu, tiếp theo đó là tin nhắn thông báo có 500 vào tài khoản.
Vì thế chứng minh nó không mất tích cũng không bỏ con mình.
Cho nên không thể báo công an được.
Nhưng dì tôi lại phải chăm sóc đứa nhỏ này.
Điều quan trọng là 500 một tháng làm sao nuôi nổi một đứa trẻ.
Từ đó về sau, mỗi tháng Giai Giai đều gửi 500 và không có thêm tin tức gì khác.
Nó giống như biến mất khỏi thế gian.
Nếu không phải có 500 này, chúng tôi cũng không biết nó còn sống hay không.
Dì tôi không cam lòng, đến Viện phúc lợi năn nỉ ỉ ôi mới có được một chút thông tin của Giai Giai.
Đó là nó không có cha, mẹ là một người phụ nữ phong trần.
Không cẩn thận để có thai, một mình sinh con trong wc, sau đó đem để trước cửa Viện phúc lợi.
Rồi biến mất không có tung tích.
Dì sau khi nghe xong liền khóc không ra nước mắt.
Hai vợ chồng cùng đứa cháu bị bại não, không biết làm sao tiếp tục cuộc sống.
Muốn vứt nó đi nhưng không đành lòng, lại sợ phạm tội bỏ rơi.
Tiểu Thần cũng oán trách bọn họ hủy hoại hôn nhân của mình, chỉ gửi tiền sinh hoạt chứ không chịu về nhà.
Dì và dượng chỉ có thể qua một ngày khổ thêm một ngày.
Cho đến hai năm sau, có nghe người ta nói, có người nhìn thấy Giai Giai ở một con đường phía Nam thành phố.
Nó ăn mặc hở hang, đứng ở đầu phố, nhìn chằm chằm đàn ông đi qua.
Bạn thấy đấy, đôi lúc cũng là do di truyền.
Cái này không tin cũng không được.
Tuy nhiên cũng không phải không nên nhận con nuôi, nhưng nhất định phải tìm hiểu kỹ càng rồi mới nhận.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể hy vọng rằng trên thế giới này sẽ không còn đứa trẻ bị bỏ rơi nào nữa.
Nếu không nuôi được thì đừng sinh ra.
Nếu có thì phải tự mình nuôi dưỡng đừng bỏ rơi con mình hoặc làm ảnh hưởng người khác.
The End