Chương 1

Em ơi! em có đã có Tiểu Thần rồi, sao tự nhiên lại muốn nhận nuôi thêm một đứa con gái?

Trong lúc mơ màng tôi nghe được giọng của mẹ.

“Em thấy chị rất hạnh phúc khi có một đứa con gái, em cũng muốn có một đứa!”

Giọng nói của dì cũng lọt vào tai tôi, tôi choáng váng.

Tôi chết rồi, làm sao còn nghe được tiếng họ?

Vội vàng mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên sofa, có một quyển sách che trên mặt, chắc là đang ngủ gật.

Lấy quyển sách xuống, tôi thấy mẹ cùng dì đang nói chuyện với nhau.

Vậy là… tôi đã sống lại?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, dì đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Kiều Kiều, con có muốn có thêm một đứa em họ để chơi cùng không, cô bé đó rất xinh đẹp và hiểu chuyện.”

Vừa nói, dì vừa lấy điện thoại di động ra đưa một bức ảnh cho tôi xem: “Viện Trưởng cũng gửi ảnh cho dì xem rồi.”

Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh, khi nhìn rõ bức ảnh một cô gái đang cười, tôi trợn mắt và tức giận.

Chính khuôn mặt vô hại non nớt này đã gi.ết ch.ết tôi và con tôi!

Tôi sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, lúc này tôi mới tốt nghiệp đại học.

Kiếp trước, cũng chính vào thời điểm này, dì tôi đã đến nhà tôi và nói với mẹ tôi rằng dì muốn nhận một bé gái năm tuổi tên là Giai Giai.

Mẹ tôi khuyên dì là dì đã có em họ Trương Thần rồi, nên không cần nuôi thêm đứa nào nữa.

Mà tôi cũng ngồi gần đó, tôi nhớ tới vài bạn học trong nhà có nhận thêm con nuôi, họ đều nói nhận con nuôi mạo hiểm rất lớn.

Giống như mở chiếc hộp Blind Box.

Nếu đứa bé đó có gien tốt, vậy thì may mắn rồi, cả đời không phải lo gì cả, về già còn được báo đáp, phụng dưỡng.

Nhưng phần lớn là xấu.

Bạn nghĩ xem những bậc cha mẹ vứt bỏ đứa con của chính mình, gien nhân phẩm của họ có thể tốt đến mức nào.

Cho nên lúc ấy tôi liền khuyên dì, không nên tùy tiện nhận nuôi một đứa trẻ.

Đặc biệt là cô bé Giai Giai kia đã 5 tuổi đã hiểu chuyện, khó mà dạy dỗ lại.

Lỡ như cha mẹ cô bé kia có nhân phẩm không tốt, mình phải chịu đựng cả đời.

Hơn nữa em trai cũng đã lớn rồi, nếu cả hai không hòa thuận thì làm sao.

Nhưng dì không chịu nghe tôi, còn nói tôi có phải thấy Giai Giai xinh đẹp như vậy, sợ lớn lên sẽ xinh đẹp hơn tôi phải không.

Tôi hết nói nổi nên không khuyên nữa.

Dì đã nhận nuôi Giai Giai như ý muốn. Nhưng mỗi lần Giai Gia gây chuyện, dì lại đánh và mắng nó: “Tao nên nghe lời chị họ của mày, không nên nhân nuôi mày làm gì, con sói mắt trắng này!”

Dì nói càng nhiều, Giai Gia càng ghét tôi hơn.

Nhưng con bé che giấu rất tốt, cho đến khi tôi kết hôn và mang thai mới lộ răng nanh ra.

Hôm đó tình cờ tôi về nhà cha mẹ, nhà dì tôi ở đối diện, thang máy đang bảo trì nên tôi đi cầu thang bộ.

Đi đến nửa đường thì gặp Giai Giai, lúc đó con bé đã ra dáng một cô gái xinh đẹp.

Thấy tôi đi một mình, con bé nhìn quanh không có ai, chưa kịp chào hỏi đã tức giận nói: “Chị là cái gì mà dám khuyên mẹ không nhận nuôi tôi, khiến tôi mỗi ngày đều bị mẹ mắng.”

Tôi chỉ sững người tại chỗ và quên mất phải làm gì.

Con bé bước xuống cầu thang rồi đẩy tôi với tốc độ cực nhanh!

Tôi bàng hoàng ngã về phía sau và lăn xuống hai tầng cầu thang.

Cả tôi và cái thai trong bụng đều không cứu được.

Và vì không có camera giám sát ở cầu thang này nên tôi không biết làm cách nào mà con bé đã xóa tan mọi nghi ngờ và tiếp tục sống bình yên.

Con bé hoàn toàn quên mất rằng tôi và con tôi đã chết trong tay nó.

Người đau lòng nhất là gia đình tôi và gia đình chồng tôi!