Đại Tướng Quân Thượng Quan Vô Kỵ nghe vậy liền chạy lại ngồi xuống nhẹ nhàng kiểm tra từng vết thương xanh đỏ trên người nàng, vẻ mặt không kém phần lo lắng"Nguyệt Nhi! Nói cho phụ thân biết, ai đã ức hϊếp con?"
"Ưm!" Băng Nguyệt lắc đầu sợ hãi.
"Ngoan! Có phụ thân và đại ca ở đây không ai dám ức hϊếp muội đâu. Nói cho đại ca nghe, ai đã đánh muội?" Thượng Quan Kỳ Phong dịu dàng xoa đầu Băng Nguyệt.
"Nguyệt Nhi sợ ôôôôô...!" Băng Nguyệt sợ hãi bật khóc.
"Đừng sợ, nói cho ta biết." Thượng Quan Kỳ Phong vẫn dịu dàng.
"Nếu Nguyệt Nhi thì nhị phu nhân sẽ đánh Nguyệt Nhi. Rất đau ôôôôôô...!" Băng Nguyệt sợ hãi nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của nhị phu nhân.
"Nhị nương?!?" Thượng Quan Kỳ Phong tức giận nhìn nhị phu nhân"Sao người có thể đánh một đứa bé như vậy? Muội ấy có đáng bị người khác đánh như vậy không?
"Sao bà dám đánh con bé như vậy? Bà đừng quên nó là con gái của ta, con bé cũng là đích tiểu thư của Tướng Quân Phủ."Đại Tướng Quân Thượng Quan Vô Kỵ cũng tức giận quở trách.
"Thϊếp không có, lão gia..." Nhị phu nhân sợ hãi không nói nên lời.