Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu!

8.93/10 trên tổng số 29 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Nhan Nhan, bất kể cậu nghĩ gì, tương lai thế nào, sẽ phát sinh chuyện gì, Tạ Vũ Hiên mình đây cũng sẽ trước sau như một giống như hiện tại thích cậu, quan tâm cậu, bảo vệ cậu, không, thậm chí hơn cả  …
Xem Thêm

Chương 13
Thứ hai, Tạ Vũ Hiên cầm lấy quyển vở bài tập thật dày để lên bàn giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa còn rất sớm, chủ nhiệm lớp vẫn còn trong tình trạng xuất thần. Tạ Vũ Hiên thật đem bài tập nộp, nhìn liền biết không phải chính nàng viết, ít nhất nàng có nộp, này nhưng hoàn toàn không phải là tác phong của Tạ Vũ Hiên! Tạ Vũ Hiên không phải không đem giáo viên để vào trong mắt sao? Quả nhiên Tạ Vũ hiên thật không bình thường.

"Lão Đại, mình còn tưởng rằng cậu có không làm !" Nhìn Tạ Vũ Hiên cầm một đống sách thật dày, hắn thật tò mò, từ lúc nào lão Đại trở nên như vậy?

Tạ Vũ Hiên bĩu môi, nàng là bị ép buộc a, nhớ tới đầu còn đau. Suốt hai ngày bị Nhan Nhan nhốt trong kí túc xá! Khủng khϊếp nhất, Nhan Nhan lôi rèm cửa sổ xuống, đốt cây nến, buộc lên đầu nàng tấm vải trắng, trên đó viết hai chữ "Phấn Đấu"!

"Ngươi thì biết cái gì, ta đây tôn trọng thầy cô, hảo hảo học chút, ta có rất nhiều phẩm chất ưu tú a!" Tiểu tử này tự vạch áo cho người xem lưng, lần nào cũng trúng hồng tâm! Tạ Vũ Hiên chột dạ cúi đầu dậm chân một cái.

Vương Bằng nghe xong hai mắt tỏa sáng, nhìn Tạ vũ Hiên.

"Sao?" Người này vừa động kinh rồi?

Vương Bằng lắc đầu.

Tạ Vũ Hiên ngoài cười nhưng trong không cười "Hừ hừ" mấy tiếng, lạnh lùng theo dõi hắn, "Làm sao? Không tin?"

"Hắc hắc, không dám. . ." Vương Bằng nhìn sắc mặt Tạ Vũ Hiên, sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói.

"Hừ, không dám là tốt rồi, nếu ta phát hiện ngươi làm gì sai, Tạ Vũ Hiên nguy hiểm nheo mắt lại, "Cẩn thận ta diệt tổ tông 9 đời nhà ngươi!" Nói xong không nhịn được sờ sờ tay, da gà nổi lên, thật là khiếm nhã!

"Lão Đại?" Vương Bằng lấy khuỷu tay đυ.ng Tạ Vũ Hiên.

"Cái gì?"

"Cái kia. . ." Vương Bằng xoa huyệt thái dương, vẻ mặt xấu hổ.

"Nói hay không? Không nói ta trở về đi học!" Tạ Vũ Hiên không nhìn được, ghê tởm hắn ngượng ngùng.

Vương Bằng vội vàng kéo Tạ Vũ Hiên lại, "Nói xong cậu không được đánh mình!" trước phải bảo đảm chính mình không bị thương tổn.

"Nói." Tạ Vũ Hiên không kiên nhẫn, tiểu tử này thật phiền phức?

"Nói thật, rốt cuộc cậu thích ai?" Vương Bằng nhảy lui sau một bước, khoảng cách an toàn, lúc này mới yên lòng hỏi.

"Thích cậu, có tin không?" Tạ Vũ Hiên tựa vào lan can, ôm lấy tay nhìn lên trời, bộ dạng thảnh thơi.

"Thật?" Vương Bằng hồ nghi hỏi , trên mặt cười đến rực rỡ.

"Không !" Tạ Vũ Hiên vẫn nhìn trời, nhắm nửa con mắt, tức giận nói.

"Lão Đại, chúng ta hẹn hò đi!"

. . . ……………………………………..

"Tại sao gần đây cậu hay ngẩn người vậy?" Vệ Tịch Nhan sờ sờ trán Tạ tiểu quỷ, Uhm, không nóng!

"A? Không có a!" Tạ tiểu quỷ giật mình nói.

"Có chuyện gì không thể nói cho mình sao?" Vệ Tịch Nhan ngồi bên cạnh Tạ Vũ Hiên, kéo đầu Tạ tiểu quỷ, làm cho nàng nhìn thẳng mình.

Tạ tiểu quỷ giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt hoảng hốt, "Thật không có việc gì, mình đi tắm rửa." Đứng lên, đi tới tủ treo quần áo, "Nhan Nhan, đồ ngủ mình để nơi nào?" Làm sao tìm không thấy?

"Có phải vì Vương Bằng không?" Còn nhớ rõ ngày đó, Vương Bằng nói nàng đang yêu!

"Nói nhăng gì đấy?"

"Hắn gần đây không tới tìm cậu."

"A? Uhm!" Tạ Vũ Hiên vuốt vuốt mái tóc, quá dài, nên cắt bớt!

"Trừ hắn ra còn có ai. . ." Vệ Tịch Nhan co chân lại trên ghế sofa, nhìn dưới mặt đất, "Có thể làm cho ngươi rầu rĩ không vui."

"Không liên quan đến hắn!" Tạ Vũ Hiên cau mày, phiền não bước phòng tắm.

Không có liên quan sao? Vệ Tịch Nhan lẩm bẩm tự nói , cười châm chọc, vậy ngươi vì sao phát hỏa?

"Vệ Tịch Nhan!" Trần Tùng ở một khúc quanh đột nhiên nhảy ra, ngăn trở Vệ Tịch Nhan, hiếm khi Tạ Vũ Hiên không đi theo nàng!

Vệ Tịch Nhan lễ phép cười cười, "Niên trưởng (Người thuộc lớp trước, đàn anh, đàn chị), có chuyện gì không?"

"Ngày mai là lễ tình nhân, anh đã đặt phòng ăn, nhưng thiếu đối tượng, em cùng đi với aanh nha?" Mặc dù đã thổ lộ nhiều lần, hắn vẫn có chút khẩn trương!

Vệ Tịch Nhan ngừng lại, vẻ mặt do dự, "Để em suy nghĩ."

Vệ Tịch Nhan không trực tiếp cự tuyệt, để cho hắn không cảm thấy bị đả kích.

"Em đi trước? Em còn có việc."

Trần Tùng muốn nhìn vẻ mặt Vệ Tịch Nhan như thế nào, nhưng vẻ mặt Vệ mỹ nhân bây giờ, chính là thản nhiên!

"Nga, tốt, anh đưa em đi!" Tình huống như thế mặc dù không phải là tốt nhưng không tính là xấu, trung tính, so với bị trực tiếp bị cự tuyệt còn đỡ hơn! Trần Tùng tự mình an ủi, không phải còn có hi vọng sao?

"Dạ, cám ơn." Vệ Tịch Nhan gần đây trong lòng rất loạn, ngày đó Tạ ba ba gọi điện thoại tới hỏi tình hình gần đây, nàng muốn để Tạ Vũ Hiên cùng ba ba của nàng nói vài lời, đi tìm nàng, vừa lúc nghe được Vương Bằng nói "Chúng ta hẹn hò nha", nàng cho là Tạ Vũ Hiên không cần nghĩ sẽ trực tiếp cự tuyệt, nắm điện thoại đợi thật lâu, Tạ Vũ Hiên vẫn là nhìn bầu trời, trầm mặc không nói. Cho đến Tạ ba ba chờ đến ngủ thϊếp đi, Vệ Tịch Nhan mới nhẹ nhàng trả lời một câu "Cháu tìm không ra nàng", sau đó cúp điện thoại đi xuống lầu.

"Tịch Nhan, em sao vậy?" Dọc theo đường đi, Vệ Tịch Nhan cũng không nói chuyện, tâm sự nặng nề, Trần Tùng cẩn thận hỏi.

Vệ Tịch Nhan nhìn kí túc xá phía trước, "Đã đến, cám ơn anh."

"Tịch Nhan, ngày mai. . ." Trần Tùng trong lòng thấp thỏm, muốn nói lại thôi.

"Uhm, ngày mai em chắc chắn trả lời."

Trần Tùng nhìn bóng lưng Vệ Tịch Nhan, ánh mắt có chút phức tạp, hắn mơ hồ cảm giác được, Vệ Tịch Nhan trong lòng có người, chỉ mong là hắn suy nghĩ quá nhiều! Trần Tùng lắc đầu cười khổ, cho dù không vào được lòng của nàng, có thể cùng ăn một bữa lễ tình nhân cũng tốt.

Thêm Bình Luận