Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Lăng khẽ cau mày, tầm mắt lướt qua khăn tay dừng lại trên giấy bạc một lát mới lột giấy dầu ra.

Một mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ quẩn quanh nơi chóp mũi.

... Kẹo mạch nha? Cho mình kẹo mạch nha sao?

Lúc này, Trình Tầm ngồi trước mặt Tô Lăng đang rung đùi đắc ý đọc: "Nước có vạn binh xa, kẻ gϊếŧ vua nhất định là hạng đại phu có nghìn binh xa gây nên, nước có nghìn binh xa, kẻ gϊếŧ vua nhất định là hạng đại phu có trăm binh xa gây nên. Thu thuế cứ mười nghìn lấy một nghìn, một nghìn lấy một trăm, lợi ấy không phải không nhiều...”(2).

(2)Trích trong Mạnh Tử gặp Lương Huệ Vương (quyển thượng).

Khóe miệng Tô Lăng giần giật, cố gắng nén xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, yên lặng thầm nói một câu: đồ chơi cho con nít.

Cậu dùng hai ngón tay cầm viên kẹo lên, vốn định tiện tay ném ra ngoài cửa sổ nhưng tay vừa mới giơ lên bỗng nhiên dừng lại, sau đó dùng khăn tay bọc kín, đặt xuống bên cạnh.

Thôi giữ lại vậy, đây chính là lễ vật đầu tiên mà cậu nhận được trong năm nay, mặc dù đó chỉ là một viên kẹo.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không nhưng Trình Tầm vẫn luôn cảm thấy sau lưng mình có một ánh mắt nóng hổi bức người. Nàng đoán có lẽ là do bạn học Tô đã nhận được kẹo mạch nha. Nhưng nếu cứ nhìn lâu như vậy thì nàng sẽ xấu hổ lắm đó.

Nàng mất tự nhiên sờ sờ sau cổ, đầu càng cúi càng thấp.

Vùng da sau cổ Trình Tầm đen một cách rất đều đặn, Tô Lăng híp mắt lại, ánh nhìn càng lúc càng sâu.

Trải qua nửa canh giờ đắn đo tự hỏi, sau khi hết thúc buổi học sớm thì rốt cuộc Kỷ Phương cũng ngăn Trình Tầm lại, hỏi: "A Tầm, có phải đệ muốn tránh mặt ta hay không?"

Đám học trò còn lại đang lục tục ra khỏi học đường, Ôn Kiến Huân đứng ở cửa chờ Kỷ Phương còn Tô Lăng thì chậm chạp thu dọn sách vở của mình.

"Hả?" Bị người khác cản ngay lối đi, Trình Tầm chớp chớp mắt, "Không phải như vậy, Kỷ Phương, ta phải đi ăn cơm. Huynh cũng đi nhanh đi, nếu đến trễ một chút là đồ ăn sẽ không còn đâu."

"Đệ giận ta." Thiếu niên dùng giọng điệu khẳng định mà nói, "Bởi vì sáng hôm đó ta chạy trước, để lại một mình đệ đối mặt với Trình phu tử nên đệ nghĩ ta là người không có nghĩa khí đúng không? Hay là vì lúc kiểm tra toán, ta ném giấy cho đệ khiến đệ bị phạt đứng?"

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ là do hai nguyên nhân này. Tuy thái độ của Trình Tầm trước đây luôn lãnh đạm, đối với ai cũng không nhiệt tình nhưng tránh né rõ ràng như dạo gần đây, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trốn tránh chính là bắt đầu từ ngày hôm đó.

Ở thư viện Sùng Đức, Kỷ Phương có vài người bạn tốt như Ôn Kiến Huân hay Vân Úy, vốn dĩ không thiếu người bạn cổ quái như Trình Tầm. Nhưng cậu cũng không muốn lúc nào Trình Tầm cũng né tránh mình như vậy.

Loại cảm giác ấy vô cùng lạ lẫm, giống như Kỷ Phương cậu đã làm sai chuyện gì đó vậy.

Trình Tầm sững sờ, thiếu niên trước mắt cao hơn nàng nửa cái đầu, nét mặt vừa có chút nghiêm túc vừa có chút nóng vội. Giờ này phút này, nàng vậy mà không thể nào trả lời qua loa với cậu ta được, thậm chí trong chớp mắt, Trình Tầm còn cố nhớ lại, tự hỏi có phải trong lúc vô tình mình đã gây tổn thương gì cho người thiếu niên ngây thơ chân chất này hay không.

Thoáng suy tư một chút, nàng mới trả lời một cách cẩn thận: "Không phải đâu, huynh nghĩ nhiều quá rồi, ta không muốn tránh mặt huynh mà cũng không hề giận huynh. Những chuyện huynh nói đó, đối với ta vốn không quan trọng.”

"Thật ư? Đệ thật sự không giận ta ư? Vậy sao đệ lại muốn tránh mặt ta?" Trên khuôn mặt Kỷ Phương viết hai chữ “không tin” to tướng.

"Haizzz, huynh không biết đấy thôi. Ngày đó Trình phu tử nói chuyện với ta thật lâu, Dương phu tử cũng dạy dỗ ta, khiến ta thật sự nhận ra mình đến thư viện là để học hành, cần phải vứt hết những suy nghĩ linh tinh đi, tập trung toàn bộ vào việc học." Trình Tầm vô cùng thành khẩn, "Không chỉ có mỗi mình huynh, huynh xem cả thư viện này ta có thân thiết với người nào đâu?"

Kỷ Phương nhìn nàng thật kỹ, đáy lòng cũng tự nhủ chuyện này không phải giả, trong thư viện này Trình Tầm vẫn luôn lui tới một mình, thật sự không thấy nàng đi lại gần gũi với ai.

Trong lúc nói chuyện thì cả hai đang đứng ngay lối đi.

Tô Lăng đã thu dọn xong đồ đạc của mình bỗng ho một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

Kỷ Phương như bừng tỉnh, nhìn qua đồng môn mà cậu không quá quen thuộc này, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu hiện của mình: "Tô huynh, huynh cũng đến thiện đường à?"

Sau buổi thi đấu bắn tên tại giáo trường hôm qua, cậu vô cùng bội phục bản lĩnh của Tô Lăng.

"Ừm." Tô Lăng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trình Tầm là rồi nhẹ nhàng cất tiếng, "Ta không thích ăn kẹo mạch nha lắm, sau này không cần cố ý cho ta."

Lời kia vừa dứt, vẻ mặt Kỷ Phương cũng lập tức thay đổi theo, nụ cười vừa xuất hiện trên môi trong nháy mắt đã biến mất tăm, cậu sững sờ quay sang nhìn Trình Tầm, thấy mặt nàng cũng mơ màng, cậu mới quay sang hỏi Tô Lăng: "Huynh nói —— cái gì?"

Có phải cậu đã nghe nhầm hay không? Chẳng phải Trình Tầm đã nói không có quan hệ gần gũi với bất cứ người nào trong thư viện sao? Tại sao lời của Tô Lăng như có ý Trình Tầm lén tặng kẹo mạch nha cho huynh ấy vậy?

Tô Lăng cười khẽ: "Không có gì cả, không phải muốn đến nhà ăn sao?" Thái độ như mình chưa từng nhắc tới chuyện gì hết.

Trình Tầm vô cùng xấu hổ, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái rồi nói: "Vậy các người đến thiện đường đi, ta cũng phải về đây." Không chờ hai người họ trả lời, nàng đã trực tiếp xoay người bỏ đi, vốn dĩ lúc đầu còn bước đi khá bình thường nhưng sau đó càng đi càng nhanh, dáng vẻ giống như đang chạy trối chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »