"Rốt cục có thể làm một bữa ngon lành rồi." Kỷ phương xoa xoa hai tay liên tục, "Ta đã thèm suốt mấy ngày nay!"
"Mấy hôm trước được nghỉ, chẳng phải huynh mới về nhà sao?" Ôn Lập Huân nói tiếp, "Nghe nói nhà huynh mới có một đầu bếp từ phương nam đến?"
"Đừng nói nữa, dù có ngự trù thì cũng không thể mang hắn đến đây được!" Kỷ Phương khoát tay chặn lại, "Cơm canh ở thiện đường thế nào, ta nghĩ hẳn các huynh cũng biết! Ta kể cho nghe, trước đây ta từng nhờ Trình Tầm mang theo đồ ăn..."
Trình Tầm hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy tên mình vào lúc này, nàng vừa định bước đến lập tức dừng lại, vô thức nhìn về phía Tô Lăng. Đúng rồi, ngày đầu tiên Tô huynh đến thư viện, nàng đang bị Dương phu tử phạt đứng. Lại nói tiếp, ngày đó hình như là vì Kỷ Phương muốn nàng mang đồ ăn đến cho cậu ta.
Tô Lăng cũng nghe được mấy lời Kỷ Phương nói, cậu nghiêng đầu, cười như không cười nhìn Trình Tầm một cái.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt với đường nét thanh thoát, khí chất thong thả nhẹ nhàng kia. Sâu tận trong con ngươi của cậu đang phản chiếu hình bóng nàng.
Mặc dù Trình Tầm biết Tô Lăng là nữ nhưng gương mặt vẫn không nhịn được mà nóng lên, hai mắt tránh đi, không biết nên nhìn vào chỗ nào. Nàng tự nhủ, Trình Tầm, bình tĩnh, bình tĩnh! Đây là một cô gái!
Tuy nàng đã cố gắng hoá trang, làm khuôn mặt đen thùi nhưng Tô Lăng vẫn có thể nhận ra nàng đang xấu hổ. Khóe môi cậu từ từ cong lên, trong lòng vừa có chút vui vẻ lại có chút tự mãn và đắc ý nho nhỏ.
Thảo nào trước đó nàng từng nói không muốn phân tâm.
Ba người đằng kia vẫn tiếp tục nói chuyện.
"Từ từ, Kỷ Phương, lão Ôn, không phải chúng ta quên bỏ muối vào đó chứ?" Vân Úy bỗng nhiên cao giọng hỏi.
Ôn Lập Huân vỗ đùi một cái: "Không phải chứ? Huynh có mang theo không?"
"Ta không có..." Kỷ Phương cất giọng nói mơ hồ không chắc chắn, "Các huynh nói xem, nướng thỏ có cần mổ bụng không nhỉ?"
Suy nghĩ của Trình Tầm bị gián đoạn bởi giọng nói đột ngột vang lên của bọn họ, cả người nàng run run, cuối cùng đành phải lấy tay bụm miệng mình. Ba người này đều có gia thế bất phàm, ngày thường không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không xuống bếp, trách không được bây giờ lại lâm vào tình cảnh này.
Nàng khều khều Tô Lăng, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi."
Tình cảnh bây giờ có chút xấu hổ, không nên chạm mặt thì hơn. Hơn nữa, đến giờ mà hai người họ chưa săn được con gì.
Tô Lăng ngoan ngoãn mặc kệ nàng đẩy mình đi về phía trước.
Xác định chắc chắn ba người Kỷ Phương không nghe được nữa, Trình Tầm mới cười ha ha một tiếng: "Dù làm món gà ăn mày cũng phải xử lý nội tạng trước nữa là." Có điều biết rõ cười sau lưng người khác là chuyện không tốt nên nàng nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Tại sao chúng ta không thấy thỏ vậy nhỉ?"
"Suỵt." Tô Lăng giơ tay lên làm động tác im lặng, ánh mắt hơi đổi, rút từ sau lưng ra một mũi tên.
Trình Tầm mở to hai mắt nhìn, lập tức thấy cách đó không xa trong rừng là một thứ màu xám vụt nhanh qua. Cái này, đây là...
Nàng vừa mới nhận ra trước mắt có một con thỏ rừng màu xám thì lập tức một mũi tên bay qua ngay trước mặt, "phập" một tiếng, nằm ngay ngắn trên chân sau của con thỏ.
Con thỏ đang chạy trong rừng lập tức ngừng lại, ở chân sau cắm một mũi tên.
Tô Lăng nhẹ nhàng vuốt ve cung tên trong tay, hếch cằm nói: "Đi thôi."
"Wow!" Hai mắt Trình Tầm sáng lấp lánh, nàng có thể nói gì được nữa đây? Tiểu tỷ tỷ thực sự thật lợi hại. Nàng bật ra lời khen từ tận đáy lòng, "Huynh bắn cung thật sự rất rất rất tốt đó!"
Đối với lời khen ngợi trực tiếp thẳng thắn không chút che giấu nào của nàng, Tô Lăng cũng chỉ nở nụ cười nhẹ, đưa mắt nhìn nàng vui vẻ đi nhặt con thỏ.
Tô Lăng đã khống chế sức lực của mình, chắc chắn sẽ làm con thỏ bị thương không thể tiếp tục chạy nhưng cũng sẽ không mất mạng.
Trình Tầm nhổ mũi tên ra, nắm lấy lỗ tai con thỏ, xách nó đi về phía Tô Lăng. Con thỏ dãy dụa không ngừng khiến nàng gần như không thể xách được nên đành ôm nó vào lòng. Nàng nghĩ thầm, may mà mặc y phục màu đen gọn gàng, nếu thật sự bị bẩn, thoáng nhìn sẽ không nhận ra, đến khi về nhà giặt sạch lại là được.
Đây chính là con mồi đầu tiên hôm nay của Tô huynh.
Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng ôm con thỏ đến chỗ mình đứng, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại, giọng nói cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn: "Cái này cho huynh, nếu huynh muốn nuôi thì tìm Lận phu tử băng bó cho nó một chút, đảm bảo sẽ không chết được. Còn nếu muốn..."
Câu "Còn nếu muốn ăn" của Tô Lăng còn chưa nói xong đã thấy Trình Tầm ngẩng đầu, dùng một đôi mắt dịu dàng nhìn cậu. Cậu nở nụ cười nhẹ, nghĩ thầm lúc này hẳn không phải là lúc thích hợp nói mấy câu như "Nếu huynh muốn ăn."
Quá mức bóp nghẹt cảm xúc rồi.
Trình Tầm hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng cảm thán. Quả thực con gái vẫn tương đối mềm lòng, làm bị thương một con thỏ rừng cũng nghĩ đến việc trị thương cho nó. Nếu so sánh ra mà nói, Trình Tầm cảm thấy mình không khỏi quá mức tàn nhẫn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hôm nay săn được thỏ, ít nhất Tô huynh không cần phải bị phạt chung với nàng.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, tất nhiên không thể phản bác đề nghị của Tô Lăng.
Dù sao cũng do người ta săn được, người ta có quyền xử lý nó như thế nào thì như thế ấy. Nàng hàm hồ nói: "Cũng được, nhưng phải cho Cao phu tử nhìn qua trước, nếu không thì không có cách nào báo kết quả được. Huynh thấy được sao?"
"Đương nhiên là được." Tô Lăng gật đầu, những việc nhỏ thế này sao cậu có thể làm trái ý nàng?
Trình Tầm ôm lấy con thỏ, nhẹ giọng hỏi: "Tô huynh, huynh có mang theo khăn tay không?" Nhưng không chờ Tô Lăng trả lời, nàng đã tự lắc đầu: "Không cần, không cần... Coi như ta chưa hỏi gì hết."