Chương 49

Nàng khe khẽ thở dài một hơi, mơ thấy giấc mộng như vậy, không nói tới xấu hổ chịu không nổi nhưng đối với Tô Lăng thì đó là một loại khinh nhờn.

Trên đường đến học đường, Trình Tầm nặng nề tự cảnh tỉnh mình một lần nữa, mãi cho tới khi đến trước học đường mới kéo mình ra khỏi giấc mộng kia.

Nhưng vừa vào trong, Trình Tầm nhìn thấy Tô Lăng mà đối phương cũng vừa hay nhìn thấy nàng, nở với nàng một nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Trong nháy mắt, gương mặt này chồng chéo lên khuôn mặt hiện lên trong giấc mơ ban trưa của Trình Tầm khiến mặt nàng nóng lên, vô thức dời mắt đi chỗ khác mà không đáp lại Tô Lăng.

Nàng sải bước về chỗ ngồi của mình, tùy tiện rút một quyển sách rồi vùi đầu mà đọc.

Nụ cười vừa hiện trên mặt Tô Lăng bỗng chốc cứng đờ, hai mắt híp lại, đôi hàng mi cong dài che khuất con ngươi.

Cậu cảm thấy nàng có chỗ không ổn.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, càng lúc Tô Lăng càng cảm nhận rõ ràng hơn. Từ khi bước vào học đường đến giờ, nàng không hề liếc mắt nhìn cậu cái nào.

Như vậy là không đúng.

Từ ngày đầu tiên đến thư viện Sùng Đức, Trình Tầm luôn luôn dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt hơn bình thường. Nàng thường xuyên lặng lẽ nhìn cậu đồng thời còn âm thầm quan tâm đến cậu. Kiểu tránh né như hôm nay thật sự không thường xuất hiện.

Có phải có chuyện gì đó xảy ra mà cậu không biết? Hay là có ai đó nói gì với nàng rồi?

Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, đang muốn lại gần hỏi một hai câu đã thấy Dương phu tử gấp sách, nói: "Trình Tầm, trò theo ta ra ngoài".

"Hả? Dạ." Trình Tầm suy nghĩ, cảm thấy Dương phu tử tìm nàng nguyên nhân phần lớn là liên quan đến toán học.

Thầy trò hai người đứng cạnh cây liễu kế bên học đường, Dương phu tử nhìn cây liễu một lúc rồi mới hỏi Trình Tầm: "Vì sao hôm qua trò lại xin nghỉ học?"

Trình Tầm ngẩn người, chốc lát sau trả lời: "Trong nhà có chút việc ạ."

"À, trong nhà có chuyện..." Dương phu tử trầm ngâm, "Trong nhà trò còn những ai?"

Trình Tầm không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng thoáng nghĩ tới thân phận bà con xa của hiệu trưởng thư viện, trả lời: "Trong nhà còn phụ mẫu cao đường và huynh trưởng ạ."

Dương phu tử hơi gật đầu: "Năm nay trò bao nhiêu tuổi?"

"Đã được mười bốn tuổi."

Dương phu tử nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hơi nhỏ một chút..."

"Phu tử nói gì ạ?" Trình Tầm không hiểu.

"Không có gì." Dương phu tử hơi lên giọng, "Trong tương lai trò còn phải tham gia khoa cử, không nên chỉ tập trung vào toán học mà phải bỏ nhiều công sức hơn vào kinh sách."

Trình Tầm gật đầu: "Phu tử nói phải." Đáng tiếc nàng không thể nói với Dương phu tử rằng đời này của nàng đã định sẵn sẽ không có duyên với chuyện khoa cử.

Dương phu tử phất tay: "Vậy thôi, trò đi đi."

"Dạ." Trình Tầm hành lễ cáo lui nhưng trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, Dương phu tử tìm nàng chỉ vì muốn nói chuyện này thôi sao?

Nàng lắc đầu khó hiểu, xoay người bước về phía học đường. Vừa được tan học, Trình Tầm đưa mắt nhìn một lượt thấy hơn phân nửa học trò đã rời khỏi. Trong khi đó, Tô Lăng vẫn đang ngồi yên tại chỗ đọc sách.

Ánh mắt Trình Tầm lóe lên, yên lặng không nói gì, bước về chỗ ngồi của mình thu dọn sách vở.

Một tiếng "phạch" nho nhỏ vang lên, một quyển 《 Chu luật 》 rơi ngay xuống chân nàng không lệch tí nào.

Động tác trên tay Trình Tầm bỗng dừng lại, nàng quay đầu lập tức nhìn thấy Tô Lăng cũng đang nhìn nàng với ánh mắt vô cùng trong suốt. Không biết có phải ảo giác của Trình Tầm hay không nhưng nàng cứ cảm thấy ánh mắt đó có chút vô tội.

Trình Tầm hít sâu một hơi, nhặt quyển sách để lên bàn cho Tô Lăng: "Của huynh đây."

Tô Lăng nói một tiếng cảm ơn, cậu rút một tờ giấy ra như một trò ảo thuật và đưa cho nàng: "Nhìn xem.”

Hai mắt Trình Tầm sáng loé, chỉ cần liếc sơ đã biết đó là một đề toán học, nàng "ừ" một tiếng, nhận lấy tờ giấy rồi xoay người ngồi xuống lần nữa.

Hai mắt Tô Lăng nheo lại. Thường ngày khi thấy đề toán dù khó hay dễ thì hai mắt nàng sẽ luôn sáng ngời. Phản ứng hôm nay của nàng thật sự rất không bình thường.

Trình Tầm viết chi tiết cách giải và cách suy luận của đề mục lên giấy, phủi nhẹ một cái rồi đưa cho Tô Lăng: "Ta về trước đây."

Tô Lăng không nhìn vào bài giải của Trình Tầm mà giơ tay ngăn nàng lại.

Khi cánh tay hai người chạm vào nhau, Tô Lăng nhanh chóng rụt tay lại, mở miệng hỏi nàng: "Huynh làm sao vậy?" Giọng cậu vô cùng ôn hòa, trong đó còn có cả chút quan tâm nho nhỏ.

"Không có gì, ta phải trở về rồi." Trình Tầm cố gắng trả lời một cách tự nhiên nhưng mắt vẫn không nhìn thẳng vào mặt Tô Lăng.

Nàng không thể trả lời rằng trưa nay mình có ý kinh nhờn đối phương nên giờ không có dũng khí đối mặt với người ta!

"Huynh tránh ta?" Màu sắc trong mắt Tô Lăng hơi trầm xuống.

"Không, không có..." Trình Tầm thề thốt phủ nhận, giống như để chứng minh, nàng liền cười hi hi ha ha mấy tiếng, để lộ hàm răng trắng muốt, "Ta trốn huynh làm gì?" Thế nhưng trước ánh mắt của Tô Lăng, nụ cười của nàng rất nhanh đã không thể tiếp tục duy trì được nữa.

Tô Lăng ngưng cười, hơi rũ mắt: "Ta còn cho rằng, ít nhất chúng ta có thể coi là bằng hữu."

Tuy cậu nói vô cùng bình thản nhưng lại khiến Trình Tầm ngây người, nàng thậm chí còn nghe được chút cô đơn trong giọng nói ấy. Trong lòng nàng khẽ run, chột dạ lí nhí: "Chúng ta là bằng hữu... Cũng không nói không phải bằng hữu mà..."

Là bằng hữu không phải giả nhưng vì giấc mộng buổi trưa nay khiến Trình Tầm hơi xấu hổ, thế nên lúc đối mặt với Tô Lăng, nàng bỗng nhiên không biết làm thế nào.

Sao nàng có thể nằm mơ được một giấc mộng như vậy?

"Nếu đã là bằng hữu, vậy vì sao phải né tránh ta?" Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng.

"Ta..." Trình Tầm nhất thời nghẹn lời, "Bằng hữu?" Nàng thở phào một cái, thật sự hai người là bằng hữu mà. Lại nói, tiểu tỷ tỷ săn sóc tỉ mỉ cẩn thận như vậy chắc chắn là vì đã coi nàng là bằng hữu. Nhưng sao nàng lại cảm thấy có chút tiếc nuối nho nhỏ nhỉ?