Chương 43

Tô Lăng khẽ khép mắt, ngay dưới hàng lông mi là một bóng mờ thật dài.

Thẩm phu tử thở một hơi nhẹ nhõm: "Tìm được là tốt rồi."

...

Mấy chuyện này, hai huynh muội Trình gia hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc hai người quay về Trình gia thì trời đã tối đen.

Lôi thị đang vô cùng lo lắng chờ bọn họ về, đến khi nghe thấy tiếng bước chân, bà hết sức vui mừng, nhanh chóng bảo người dọn cơm. Bà biết Trình Thụy sẽ về nên đã cố ý chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Trên bàn cơm, bà chia thức ăn cho Trình Thụy vô cùng ân cần.

Trình Tầm nhìn thấy cảnh này mà mũi không khỏi lên men, thế nhưng nàng chỉ cúi đầu im lặng, không nói lời nào.

Trình Uyên nhíu mày, ông cảm thấy thê tử làm như vậy không được thỏa đáng cho lắm nhưng trước mặt mọi người nên cũng không tiện nói gì. Từ xưa đến giờ, chồng già vẫn thường sợ vợ trẻ, Lôi thị xinh đẹp ôn hòa, mặt hiền tâm tính tốt, trước mặt mọi người, ông luôn dành cho bà mười phần tôn trọng. Hơn nữa, để Trình Thụy ra ngoài làm con thừa tự của người khác, ông tự biết đã khiến bà và Trình Thụy thiệt thòi.

Bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt nhau, thôi đành kệ hai người vậy.

Trong ghi chép của gia tộc, hai người không phải là mẹ con nữa nhưng dù sao cốt nhục tình thâm không cách nào cắt đứt. Lại nói tiếp, đây cũng là cốt nhục của ông. Trình Uyên chỉ yên lặng thở dài, sắc mặt dịu đi rất nhiều, sau khi ăn xong mới bắt đầu hỏi đến sách vở bài học của Trình Thụy.

Trình Thụy cũng cung kính trả lời.

Lôi thị hung dữ liếc mắt nhìn trượng phu: "Vất vả lắm con mới về nhà một lần, ông kiểm tra bài vở của nó làm gì? Có thể học trong Quốc Tử Giám thì học vấn kém cỏi được sao?"

Trình Uyên "ừ” một tiếng, sờ sờ chòm râu rồi không nói gì nữa.

Lôi thị mỉm cười nhìn về phía Trình Thụy: "Đến giờ này rồi, đêm… đêm nay chỉ sợ con không kịp vào thành nữa phải không?"

Trình Thụy nghiêm túc đáp: "Lúc nãy trên đường về bị chậm trễ một khoảng thời gian, giờ quay về thành khả năng cao là không kịp, có lẽ phải làm phiền bá phụ và bá mẫu một đêm rồi."

Trình Thụy có thể ở lại, Lôi thị cầu còn không được. Bà cười nói: "Thằng bé này, nói cái gì vậy hả? Đây cũng là nhà con, quấy rầy cái gì mà quấy rầy?" Đột nhiên, bà lại cau mày, "Nhưng mà bên kia..."

"À, chuyện là thế này. Con đã sai người đến nói với thái thái rằng đêm nay con sẽ không về." Trình Thụy thong thả đáp.

Lôi thị gật đầu: "Vậy là được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ta đã cho người dọn dẹp phòng của con. Con không biết chứ, thím Giang học được một số món mới, ngày mai ta sẽ bảo thím ấy làm cho con nếm thử..."

Trình Thụy lắng nghe, lâu lâu lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trình Tầm biết nhất định mẫu thân mình vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với tam ca, nàng cũng không cần phải ở lại đây nữa. Hôm nay nàng ra cửa đến làm khách nhà người ta, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên nhẹ giọng thưa một tiếng, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.

Đợi đến lúc thay xong áo ngủ, lau khô tóc thì thời gian cũng đã không còn sớm. Trình Tầm rất quý trọng đôi mắt nên hiếm khi đọc sách vào ban đêm. Nàng nằm ngay ngắn trên giường, bắt đầu nhớ lại vài kiến thức mới học dạo gần đây. Đang lúc sắp ngủ gục chợt nghe tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?" Trình Tầm giật mình, bước xuống giường, tiện tay phủ thêm một lớp áo trên giá rồi đi ra mở cửa. Nàng đoán vào lúc này mà đến tìm nàng chắc có lẽ là tam ca.

"U U, là ta."

"Mẫu thân?" Trình Tầm vội mở cửa mời bà vào, "Mẫu thân làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lôi thị chậm rãi ngồi xuống, nhìn lướt qua bàn, thấy trên mặt bàn trống trải, không có sách vở gì. Bà cười nhẹ một tiếng: "Không có gì, U U muốn đi ngủ sao?"

"Dạ, con hơi mệt." Trình Tầm cười hì hì, "Nhưng mà mẫu thân vừa tới nên lại tỉnh táo rồi, tam ca đã nghỉ ngơi rồi ạ?"

Lôi thị cười khẽ: "Đúng vậy. Thằng bé nghỉ ngơi rồi. U U..."

"Dạ?"

"Chờ chừng nào tóc khô rồi hẵng ngủ." Lôi thị nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu của con gái, "Nếu không sẽ bị nhức đầu."

"Cũng sắp khô rồi." Trình Tầm khoát tay một cái, "Con nói chuyện với người, chờ chừng nào tóc khô mới ngủ."

Lôi thị mỉm cười, nói vài câu chuyện phiếm với nữ nhi rồi mới hỏi: "Hôm nay, U U đến Bắc Hương Bá phủ thấy thế nào?"

Trình Tầm nghĩ nghĩ: "Bắc Hương Bá phủ rất lớn, hoa trong vườn nhìn cũng rất đẹp."

"... Hết rồi sao?"

Trình Tầm ngần ngừ: "Con càng thích nhà chúng ta hơn."

"Nhà chúng ta tốt thì tốt, U U thử nghĩ đến Lâm Lang một chút xem? Có muốn bên cạnh có nha hoàn vυ" già hầu hạ không?"

Trình Tầm lắc đầu không chút do dự: "Không muốn ạ."

Đối với hoàn cảnh bây giờ của mình, Trình Tầm vô cùng hài lòng. Nếu bên cạnh thật sự có mấy nha hoàn, có lẽ nàng sẽ không quen. Nàng đã từng cảm thấy vô cùng may mắn khi sinh ra ở Trình gia, nơi có tổ huấn "Không được cưới vợ bé, không được thuê nô bộc". Trong nhà, các trưởng bối là nam nhân đều giữ mình trong sạch, mấy người phụ giúp việc nhà như thím Giang cũng không có nô tịch, đều là lương dân cả.

Vừa nghĩ đến có người đời đời làm nô bộc, Trình Tầm đã hơi sợ.

Lôi thị cười nhẹ, không hề cảm thấy bất ngờ. Bà chỉ hơi trầm ngâm: "Vậy hôm nay U U có gặp người nào ở Trương gia không?"

Trình Tầm mở to hai mắt, sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng bắt đầu dò xét vẻ mặt của mẫu thân, dưới ánh đèn là hình ảnh Lôi thị xinh đẹp ôn hòa, hai mắt sâu lắng trầm tĩnh. Đây chính là mẹ ruột của nàng, chẳng phải nàng không nên giấu giếm bà bất cứ chuyện gì sao?

Trình Tầm lắc đầu rồi lại gật đầu: "Có gặp ạ. Lúc ở trong vườn, con và Lâm Lang chạm mặt ca ca nàng ấy, chính là Trương Tứ ngày xưa suýt chút đã đẩy con xuống nước ấy."