Ngay từ lúc Tô Lăng bước vào học đường thì Trình Tầm đã bắt đầu để ý mọi hành động của cậu. Nàng cho rằng Tô Lăng có thể nhìn thấy được túi tiền đặt bên dưới quyển sách, nhưng tại sao đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cậu ấy có phản ứng gì cả vậy? Hà bao mà thím Giang làm vô cùng tinh xảo, màu sắc cũng là màu mà Tô Lăng thích.
Cố gắng nhẫn nại một lúc, Trình Tầm đang nghĩ xem có nên giả bộ làm rơi thứ gì xuống đất để có thể cúi xuống nhặt lên rồi quay lại nhìn phía sau hay không, chợt nghe thấy mấy câu "Đại học chi đạo, ở ngoài sáng Minh Đức..." du dương trầm bổng từ phía sau cất lên.
Trình Tầm ngẩn ra, cảnh hai người thi nhau đọc thuộc lòng bỗng nhiên hiện lên trong đầu. Nàng khẽ mỉm cười rồi cúi đầu đọc sách.
Sau khi học xong, Trình Tầm cố ý dừng lại một lúc, đến khi mắt thấy học trò trong học đường đã ra ngoài gần hết, nàng mới quay lại nhìn Tô Lăng mà nói: "Tô huynh, huynh có thích hà bao đó không?"
Tô Lăng ngước mắt hỏi: "Là huynh tặng sao?"
Trong lòng Trình Tầm lo là dùng hà bao làm quà cảm ơn hơi có phần đơn giản. Hơn nữa, nàng bất chợt nhớ ra không ít người đã dùng hà bao làm quà tặng cho người thương. Tuy nàng và Tô Lăng đều là nữ tử nhưng chuyện này chưa chắc Tô Lăng đã biết được.
Trình Tầm suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Đúng vậy. Thím Giang may rất nhiều, vừa vặn có một chiếc màu xanh nên ta mang đến đây cho huynh."
Tô Lăng giật giật khóe miệng: "Thím Giang?" Không phải do nàng làm sao?
"Đúng vậy, là thím Giang. Tay nghề may vá thêu thùa của thím ấy rất tốt, toàn bộ hà bao, túi thơm hay túi đựng bút của ta đều là do thím ấy làm cả." Trình Tầm quan sát vẻ mặt của Tô Lăng, "Ta cũng có một chiếc giống như của huynh nhưng là màu trứng muối."
Nàng cười cười: "Nếu huynh không chê thì dùng tạm cái này trước. Cảm ơn huynh đã dạy ta bắn tên, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ tặng huynh món quà khác tốt hơn."
Trong lòng Tô Lăng âm thầm nhắc lại lời của nàng một lần: Nàng có một cái túi tiền giống như cái của cậu? Cậu "ừ" một tiếng: "Chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà."
"Không phải đâu." Trình Tầm phản bác theo bản năng, “Sao có thể nói là tiện tay giúp đỡ chứ, rõ ràng là đại ân đại đức. Ta phải về rồi, huynh cũng đến thiện đường ăn cơm đi."
Quà cảm ơn sơ sài đã tặng xong nên tâm trạng Trình Tầm hôm nay không tệ, thậm chí còn vì thế mà ăn nhiều hơn gần nửa chén cơm so với ngày thường.
Phụ thân Trình Uyên đưa mắt nhìn nàng một cái, nói: "U U, ngày mai con theo mẫu thân vào kinh một chuyến nhé."
Trình Tầm ngơ ngác: "Nhưng ngày mai đâu phải ngày nghỉ đâu ạ."
"Ngày mai con hãy xin nghỉ một ngày đi."
Trình Tầm chớp chớp mắt: "Phụ thân ——" nhịp điệu sinh hoạt hằng ngày có chút rối loạn khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Trình Uyên cất giọng hòa hoãn: "Ngày mai là sinh nhật ngoại tổ mẫu Trương gia của con, bà cụ nhớ con. Con theo mẫu thân đến thăm bà ấy một chút, cũng coi như tận hiếu."
Chữ hiếu đã đè xuống, hơn nữa lại còn liên quan đến Trương gia nên Trình Tầm cũng không tiện nói thêm gì. Nàng "vâng" một tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, con về học đường trước đây."
Trong lòng nghĩ đến chuyện xin nghỉ nên cả ngày này, tâm trạng Trình Tầm không quá tốt. Mẫu thân nàng họ Lôi, nếu nói ngoại tổ mẫu Trương gia thì hẳn là ngoại tổ mẫu của đại ca và nhị ca chứ không phải của nàng.
Sau khi thê tử nguyên phối Trương thị của Trình Uyên khó sinh mà qua đời, mẫu thân của Trương thị là lão thái thái Bắc Hương Bá phủ Hứa thị lo lắng kế thất sau này của cha sẽ ngược đãi hai đứa cháu ngoại của mình, thế là bà làm chủ hứa gả Lôi thị, cháu gái bà con xa đang ở nhờ nhà mình cho Trình Uyên.
Đối với Hứa lão thái thái mà nói thì mối hôn nhân này coi như không tệ lắm. Tuy Trình Uyên góa vợ lại có hai đứa con trai nhưng có công danh trên người, hơn nữa bản thân ông cũng có một thư viện không nhỏ. Mà phụ mẫu Lôi thị đều đã mất, không còn ai làm chủ mai mối cho, phung phí thanh xuân đến năm mười chín tuổi. Lôi thị lại là biểu muội của Trương thị, hai đứa bé kia cũng gọi nàng một tiếng biểu di, vì thế nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với chúng.
Bắc Hương Bá không muốn mất đi mối quan hệ thân thích với Trình gia, ông lại không còn đứa con gái nào nữa nên đối với đề nghị của thê tử, ông vô cùng tán hành.
Sau đó, Lôi thị liền trở thành kế thất của Trình Uyên. Kể từ đó, tình cảm của Bắc Hương Bá phủ và Trình gia chưa từng bị đứt đoạn.
Khi còn bé Trình Tầm vẫn thường đi theo phụ mẫu đến Trương gia nhưng số lần không nhiều lắm. Về sau nàng bận đến thư viện học tập nên thời gian vào kinh cũng càng ngày càng ít.
Hứa lão thái thái nhớ nàng nên muốn gặp nàng sao?
Trong lúc nhất thời Trình Tầm không nghĩ ra nguyên nhân, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không muốn vì đến Bắc Hương Bá phủ làm khách mà xin nghỉ rồi làm ảnh hưởng đến bài vở ở thư viện. Vừa nghĩ đến những người gọi là thân thích kia, nàng đã thấy nhức đầu. Đáng tiếc, nàng lại không có cách nào từ chối mấy chuyện như vậy được. Bản thân nàng hiểu rất rõ địa vị của Trương gia trong lòng phụ thân.
Người khác có thể không nhận ra được sự khác thường của Trình Tầm nhưng Tô Lăng chỉ cần liếc mắt một cái lập tức biết ngay. Nàng vẫn luôn hoạt bát phấn chấn, tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay lại không thấy dù chỉ một chút.
Sau khi học xong, Tô Lăng lơ đãng nói một câu: "Đến kho sách?"
"Hả?" Trình Tầm hơi ngẩn ra, "Hỏi ta sao?" Nàng lắc đầu, "Không đi."
Tô Lăng "à" một tiếng: "Hôm qua trong kho sách ta có thấy một quyển bút ký của tiền nhân, trong đó ghi lại một số đề toán học, ta cảm thấy vô cùng thú vị."
"Đề như thế nào?" Trình Tầm hơi vực dậy được tinh thần.