Chương 33

Hoắc Nhiễm gật đầu với Trình Tầm một cái, xem như chào hỏi nàng.

Tô Lăng đưa cho nàng một cây cung: "Huynh thử xem có thể kéo nó lên được hay không."

Trình Tầm nhận lấy cây cung kéo thử một lần, phát hiện dùng sức ít hơn bình thường rất nhiều. Nàng vui vẻ nói: "A, ta có thể kéo căng dây cung thật rồi."

"Tô Lăng cố ý làm một cây cung có lực kéo nhỏ hơn cung bình thường của bọn ta. Nếu huynh vẫn không kéo được dây cung thì thật là lạ đấy." Hoắc Nhiễm đứng bên cạnh cất giọng lành lạnh.

"A..." Gương mặt Trình Tầm có chút nóng lên, nàng quay đầu về phía Tô Lăng với mong muốn cậu cho một câu xác định, "Thật à? Huynh cố ý làm hả?"

Tiểu tỷ tỷ quả thật là một người vô cùng tốt bụng! Bây giờ với Tô Lăng, mắt nàng đã lấp lánh ánh sao nhìn cậu mất rồi.

Tô Lăng khẽ gật đầu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên mang theo ý cười, nhìn bộ dạng vui mừng lại mang theo chút cảm động của nàng, cậu "ừ" một tiếng, tự nhiên hào phóng nhưng lại có chút kiêu căng mà nói: "Trước tiên làm tạm một cái đã, vẫn còn hơi thô ráp, huynh dùng tạm đi, nếu thích, sau này lại làm cho huynh một cái khác."

"Được, được, được." Trình Tầm gật đầu liên tục sau đó lại lắc đầu, không hề thô ráp chút nào, hoàn toàn không có chút thô ráp nào cả.

"Hơn nữa, thứ huynh cần luyện chính là kỹ thuật, muốn luyện để có sức mạnh trong một thời gian ngắn là chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa cũng không cần phải như vậy." Tô Lăng nhẹ giọng nói.

Trình Tầm gật đầu thể hiện sự đồng ý, huynh nói rất đúng, ta nghe lời huynh hết.

Bộ dạng tin tưởng của nàng thật sự đã lấy lòng Tô Lăng. Cậu cong khóe môi, sau đó bước đến đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng hạ vai nàng xuống thấp hơn và điều chỉnh vị trí tay một chút.

Trong lúc lơ đãng, tay hai người chạm vào nhau, Trình Tầm còn chưa làm ra động tác gì thì Tô Lăng đã ho nhẹ một tiếng, hai lỗ tai cậu cũng nhanh chóng đỏ ửng.

Đến khi Trình Tầm phản ứng kịp thì chỉ âm thầm cười: Tiểu tỷ tỷ xấu hổ rồi, sau đó nàng cố ý nhìn cậu, hỏi: "Như vậy đúng không?"

Tô Lăng đang muốn nói chuyện thì Hoắc Nhiễm đứng khoanh tay bên cạnh nãy giờ đã mở miệng nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Trình Tầm, huynh có phải đồ ngốc không vậy hả? Cái này cũng không..."

Cậu ta còn chưa nói xong, một ánh mắt lạnh như băng của Tô Lăng đã quét tới.

Ánh mắt Hoắc Nhiễm lóe lên, rõ ràng bây giờ là mùa hè nhưng không biết vì sao trong lòng cậu ta lại dâng lên một tầng ý lạnh. Nhớ đến chuyện mình có chuyện cần nhờ người ta, cậu ta chỉ có thể nói: "Được rồi, ta câm miệng, ta im lặng."

Trình Tầm quả thật có chút xấu hổ, nàng thật sự không giỏi cưỡi ngựa bắn cung.

"Không cần để ý đến huynh ấy, người thua trong kỳ thi tháng không có tư cách chê cười người khác." Tô Lăng thôi không nhìn Hoắc Nhiễm nữa mà rút một mũi tên từ trong túi đựng tên ra.

Hoắc Nhiễm nghẹn một trận, thi tháng thua thì sao? Trước đây mỗi kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung cậu đều đứng nhất! —— mặc dù bây giờ không phải nữa.

Đứng trong giáo trường, Hoắc Nhiễm vừa nhớ lại phong thái ngày xưa của mình vừa nhìn Tô Lăng cầm tay dạy Trình Tầm làm thế nào để lên cung, làm thế nào để áp sát dây cung, làm thế nào để bắn tên.

Chờ đến khi Trình Tầm bắn trúng, mặt trời đã ngả về dãy núi phía Tây.

Từ mới đầu không thể kéo cung đến sau đó có thể bắn trúng bia, Trình Tầm tự cảm thấy có tiến bộ vượt bậc, nàng nhìn về phía Tô Lăng, thật lòng thật dạ cảm hơn cậu: "Đã khiến huynh vất vả rồi, cảm ơn huynh."

"Buổi tối đi tắm nhớ ngâm nước nóng, cẩn thận đau vai." Tô Lăng dùng thái độ nhàn nhạt trả lời.

Trình Tầm chăm chú gật đầu sau đó lại nói cám ơn thêm một lần nữa.

Đoạn thời gian sau đó, mỗi khi bọn họ học xong thì đều đến giáo trường để tập bắn.

Một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học. Đến lúc kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung tháng sáu sau đó, Trình Tầm cầm trong tay cây cung đã được đặc chế, đạt được lời khen trước nay chưa từng của Cao phu tử: "Không sai, cuối cùng cũng có chút tiến bộ."

Trong lòng Trình Tầm vô cùng vui mừng, lập tức đưa mắt nhìn về phía Tô Lăng, nở với cậu một nụ cười xán lạn.

Tô Lăng chỉ khẽ gật đầu một cái. Ánh nắng chiếu lên người khiến khuôn mặt thanh tú của cậu như được một lớp kim quang bao phủ.

Trình Tầm hít sâu một hơi, không khỏi âm thầm cảm thán một câu: đẹp quá, một cô gái mà lớn lên với dung mạo như vậy thì cũng quá mức phạm quy rồi.

Nàng có thể được Cao phu tử khen ngợi như vậy ít nhiều gì cũng nhờ Tô Lăng, thế nên nàng muốn bày tỏ lòng cảm ơn. Bây giờ nàng đã biết được Tô Lăng không thích kẹo mạch nha và que tính nhưng cậu ấy thích cái gì thì nàng vẫn không biết.

Nàng suy nghĩ lâu thật lâu mà vẫn không nghĩ ra được lý do vì sao cậu không thích những thứ kia, thế là sau buổi học ngày hôm sau liền lặng lẽ hỏi cậu: "Huynh có đặc biệt thích một thứ gì đó không?"

Hai mắt nàng lấp lánh ánh sáng, con ngươi trong suốt như hồ nước chứa đầy sự mong đợi .

L*иg ngực Tô Lăng bỗng nhiên vừa nóng vừa ngứa ngáy: "Huynh hỏi chuyện này làm gì?"

Nhìn thái độ thế kia là có thể đoán được nàng đang muốn cảm tạ cậu.

Trình Tầm vội vàng xua tay: "Không có gì cả, chi hỏi bâng quơ vậy thôi." Nàng cười ha ha rồi nói: "Dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa biết huynh thích gì."

Đương nhiên nàng không thể trực tiếp nói rằng nàng muốn tặng quà cho Tô Lăng. Tính cách cậu ấy thanh cao, nếu để cậu ấy biết quá nửa là quà của nàng không thể đưa tặng.

Tô Lăng khẽ cong khoé môi: "Thích gì ư..." Cậu làm ra bộ dạng chăm chú suy tư, "Ta ấy hả, ta không thích vàng bạc châu báu mà chỉ thích mấy thứ như hà bao, đặc biệt là màu xanh."