- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính
- Chương 30
Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính
Chương 30
"Toán kinh."
"Quyển của Tạ nương tử sao?"
"Dạ..."
"Muội lại đến kho sách hả?"
Bỗng nhiên Trình Tầm nhận ra điều không đúng, nàng ngước mắt nhìn về phía nhị ca, quả thật thấy được nét mặt hắn đã trầm xuống. Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển một vòng rồi nhanh chóng giải thích: "Không có, là muội nhớ nhầm, lúc sáng sớm hôm đó về nhà rửa mặt thay đồ, muội để quên ở trong phòng chứ không phải muội đến kho sách lần nữa."
"Muội để sách xuống trước đã." Trình Khải thấy tiểu muội ngoan ngoãn nghe theo thì tức giận trong lòng cũng giảm xuống. Hắn bước đến vài bước, ngồi xuống đối diện với nàng, thần sắc cũng thoáng hòa hoãn hơn, "Muội đừng sợ, không phải ta muốn mắng muội đâu." Hắn nhẹ khẽ thở dài một cái, "Không phải ta không cho muội đọc sách..."
Trình Tầm gật đầu ra vẻ vô cùng đồng ý, chăm chú nghe nhị ca phân tích dạy dỗ, lâu lâu một hai câu lại gật đầu tỏ ý mình cực kỳ tiếp thu dạy bảo.
Loại đối thoại kiểu này giữa hai huynh muội bọn họ đối với Trình Tầm cũng không tính là quá mới mẻ, tuy nhiên lần nào nàng cũng bày ra thái độ nghiêm túc lắng nghe.
May là Trình Khải cũng chưa từng hoài nghi gì cả, sau hai khắc khuyên bảo, hắn thậm chí còn nở nụ cười: "Muội tinh thông toán học, cố gắng một ngày nào đó cũng có thể viết sách thuyết giảng."
"Nhị ca đánh giá muội quá cao rồi..."
"Được rồi, không quấy rầy muội nữa, nếu đã muốn học thì phải học cho thật tốt." Trình Khải lại căn dặn thêm hai câu sau đó đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nhị ca, Trình Tầm thở phào nhẹ nhõm một cái, việc này đại khái như vậy mà cho qua.
Nàng loáng thoáng có chút xấu hổ, nàng đã thuyết phục phụ mẫu để mình nữ cải nam trang đi học ở thư viện, đáng lẽ nên một lòng một dạ chú tâm học tập mới phải, không nên bị phân tâm bởi những chuyện khác.
Những ngày kế tiếp, Trình Tầm càng thêm chú tâm dồn tinh lực vào bài vở hơn trước.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, rõ ràng Tô Lăng đã cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ tựa hồ gần gũi hơn không ít nhưng đến sáng hôm sau, mọi chuyện dường như không phải như vậy nữa. Trình Tầm lại tiếp tục dáng vẻ "Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng một dạ đọc sách thánh hiền", ngay cả việc thường xuyên nhìn lén lúc trước cũng không còn, tựa như đêm hôm đó chỉ có một mình nàng ở trong kho sách vậy.
Cảm giác ấy quả thật khiến người khác không làm sao chịu nổi.
Đối với chuyện này, Trình Tầm vẫn đang trầm mê học hành không hề hay biết, mỗi ngày đều sinh hoạt vô cùng có quy luật, hoàn toàn không phát hiện ra có chỗ nào không ổn.
Sau buổi học ngày hôm đó, khi về đến nhà, Trình Tầm vừa vào đến sân lập tức nhìn thấy Dương cô nương đã lâu không gặp, dường như Dương Giảo đang muốn rời đi.
Một người muốn vào, một người muốn đi, vừa hay hai người gặp nhau.
Sau khi Dương Giảo ngẩn ra một hồi mới hơi mím môi, ý cười từ từ lan ra ngập tràn hai mắt: "Trình công tử."
Trình Tầm vô ý thức nghiêng người qua một bên: "Dương cô nương."
Dương Giảo cúi đầu, lấy một vật từ trong tay áo ra: "Trình công tử về thật đúng lúc, vừa hay ta có chuyện muốn nhờ công tử giúp."
"Hả? Chuyện gì?"
Sau khi hít sâu một hơi, gương mặt xinh đẹp của Dương Giảo thoáng mang theo vẻ ngượng ngùng: "Vẫn là chuyện lần trước, ta đã chuẩn bị thêm một phần lễ mọn khác muốn chuyển cho vị công tử kia, cảm phiền nhờ Trình công tử đưa đồ hộ."
Trình Tầm mở to hai mắt nhìn, nàng nhớ ra rồi. Nàng nhìn lướt qua đồ vật trên tay Dương Giảo, đây là quà tạ lễ cho Tô Lăng sao?
"Đây là que tính..."
Trên tay Dương Giảo cầm một túi vải màu đen không lớn lắm. Sóng mắt nàng khẽ lưu chuyển một chốc rồi mới nhẹ nhàng cất lời: "Không phải huynh từng nói giúp đỡ ta còn một người khác sao? Vậy ta tặng cái này cho người đó, huynh xem có được hay không?"
Trình Tầm nghe nàng nói xong, cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Cũng không phải là muốn cô... Đại khái thì Tô huynh cũng không nhớ kỹ chuyện này lắm... Cô nương không cần phải..."
Tại sao lại có cảm giác Dương Giảo bị nàng cưỡng ép phải tặng quà cho Tô Lăng vậy chứ? Vốn dĩ lúc đó nàng chỉ muốn nói rằng đây không phải công của một mình nàng mà thôi.
Dương Giảo đặt túi vải vào tay Trình Tầm, ngượng ngùng nói: "Trình công tử chuyển giúp ta có được không? Ta, ta không muốn gặp bọn họ."
Trình Tầm thấy hai má nàng đỏ ửng nên cũng không tiện từ chối nữa mà chỉ có thể thấp giọng đáp: "Được rồi, ta giúp cô nương chuyển đạt lòng biết ơn. Còn có việc gì sao?"
Dương Giảo ngẩn ra một lúc, mím môi nói: "Không... Vậy làm phiền Trình công tử rồi." Nàng cúi thấp đầu, nhún người phúc thân một cái rồi tránh sang bên cạnh Trình Tầm rời đi.
Đã đồng ý với người ta tất nhiên phải làm cho được. Ngày hôm sau Trình Tầm đến học đường sớm, vừa nhìn thấy Tô Lăng là lập tức lấy mớ que tính đã đặt trong túi ra đẩy sang cho cậu: "Này."
"Cái gì thế?" Tô Lăng không khỏi ngạc nhiên, tầm mắt cậu rơi vào trên tay nàng. Bàn tay trắng nõn với chiếc túi màu đen tạo nên hình ảnh vô cùng đối lập. Cậu nhướng mày, hỏi, "Đây là cái gì?"
Tặng đồ cho cậu ư? Nghĩ thông suốt rồi sao?
Tội Lăng đưa tay nhận lấy và mở túi ra, lập tức để lộ một mớ que trúc nho nhỏ. Đây là que tính sao?
Mấy ngày nay vẫn luôn bất hòa với cậu chính là vì ngày hôm nay? Ngay cả tặng quà cũng tặng loại đồ vật như thế này thì đúng là chuyện mà nàng có thể làm được.
"Que tính đó." Trình Tầm cười cười với cậu, "Đôi khi chúng ta không chắc chắn, không phải sẽ cần dùng tới nó hay sao?"
Tô Lăng "à” một tiếng, khóe môi bắt đầu cong lên, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nàng một cái. Không tệ, có tiến bộ hơn so với lần trước. Tuy cậu không cần que tính nhưng dù sao tặng que tính vẫn có bài bản hơn nhiều.
"Tô huynh, huynh còn nhớ cô nương nhà Dương phu tử không?... Không phải lần trước chúng ta cùng nhau truyền tin cho Dương phu tử giúp Dương cô nương sao? Sau khi cha con hai người họ đoàn tụ, Dương cô nương vô cùng biết ơn nên nàng ấy nhờ ta mang que tính này tặng cho huynh, coi như một món quà tạ lễ..." Trình Tầm quan sát thái độ Tô Lăng, cảm thấy có lẽ đó là biểu hiện hài lòng nên tâm tình của nàng cũng khoan khoái hơn một chút. Tuy nhiên nàng càng nói lại càng nhận ra có gì đó không đúng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhận Nhầm Nam Phản Diện Thành Nữ Chính
- Chương 30