Chương 16

Nước sông Song Tuyền trong suốt đến tận đáy, lại không hề sâu. Hiện tại đúng lúc vào mùa hạ, Ôn Kiến Huân đề nghị, Kỷ Phương tát nước theo mưa nên lập tức có không ít người nhao nhao phụ họa theo.

Trong lòng Trình Tầm bỗng dưng sinh ra chút hoảng hốt, muốn thừa dịp không ai chú ý mà yên lặng rời đi.

Đáng tiếc, Kỷ Phương lại nhìn thấy nàng, cậu cười ha hả: "A Tầm, đệ cũng cùng xuống chơi đi? Cả ngày sau khi học xong đều không thấy tăm hơi đệ đâu cả..."

"Đúng vậy, ngay cả Đỗ Duật cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa nước cũng không sâu, đệ còn sợ cái gì?" Ôn Kiến Huân cũng nói, "Lần trước ta và Kỷ Phương đến chơi, nước chỉ mới đến ngực, đệ thấp hơn một chút thì giỏi lắm cũng chỉ ngập đến đầu vai thôi."

"Ta, ta không biết bơi." Trình Tầm cố gắng bình tĩnh, "Ta không biết bơi dù chỉ một xíu." Nàng hít sâu một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn không ít, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng trôi chảy rất nhiều: "Dù nước không sâu nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu không thì chúng ta đến kho sách đọc sách được không?"

Từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh bờ sông Song Tuyền nên tất nhiên kỹ năng bơi lội không tệ, nước sâu cạn bao nhiêu cũng biết rất rõ nhưng nàng không thể xuống nước chơi đùa cùng đám đồng môn này được.

Vân Úy phì cười một tiếng: "Đến kho sách đọc sách? Đệ cũng thật thú vị."

Kỷ Phương không biết Trình Tầm lại xấu hổ cái gì, cậu nghĩ đây là một cơ hội tốt để làm lành nên lại mở miệng tiếp tục khuyên: "Có nhiều thời gian để đọc sách mà, bây giờ đã gần đến giữa trưa, mặt trời lại gắt như vậy, xuống nước chơi một chút là thích hợp nhất! Đệ không cần sợ hãi, kỹ năng bơi lội của ta rất tốt, ta sẽ bảo vệ cho đệ."

Trình Tầm liên tục xua tay, lui về phía sau một bước nhưng đuôi mắt đã nhìn thấy đám người Vân Úy đang cởi dây lưng, sắp sửa cởϊ áσ ngoài. Gò má nàng không khỏi nóng lên, vội vàng nói: "Không được, ta..."

Nàng còn chưa dứt lời thì cổ tay đã bị Kỷ Phương nắm chặt lấy, thân người không tự chủ được mà lảo đảo một chút, con ngươi hơi co lại. Con ngươi hơi co lại, nàng giãy dụa kịch liệt: “Huynh buông tay!”

So với chuyện tay chạm tay, chuyện khiến Trình Tầm lo lắng hơn chính là trong lúc hai người lôi kéo giằng co có thể khiến màu da thật của cánh tay bị lộ, nếu trên cổ tay lại bị chà rớt một mảng phấn đen thì thật đáng sợ.

Nói thế nào đi nữa, nàng cũng không thể xuống nước.

Trình Tầm đang do dự không biết có nên giơ chân bất ngờ cho Kỷ Phương một cú hay không thì bỗng cảm thấy sức mạnh tóm lấy tay mình càng lúc càng yếu đi, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ giống như được đại xá, vội vàng rút tay ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên.

Chẳng biết từ khi nào, đầu vai Kỷ Phương đã bị một bàn tay đè lại, các đốt ngón tay hướng về phía nàng, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích lấp lánh sáng bóng.

Chủ nhân bàn tay đó chính là Tô Lăng.

Kỷ Phương quay đầu: "Tô Lăng, huynh làm gì vậy?" Cậu không khỏi có chút tức giận, thằng nhóc này lúc nào cũng im ỉm nhưng sức lực ngược lại không hề yếu.

Trong nháy mắt, hình ảnh Tô Lăng trong mắt Trình Tầm lập tức trở nên to lớn hơn, thậm chí còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng lóa mắt: Tiểu tỷ tỷ tới thật là đúng lúc.

Nàng đã tìm lại được chút tỉnh táo, thừa dịp Kỷ Phương quay người nói chuyện với Tô Lăng liền yên lặng không tiếng động lui về sau mấy bước, duy trì một khoảng cách an toàn cùng cậu ta. Nàng nghĩ có lẽ nên nán lại một xíu chờ Tô Lăng, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi khỏi đây —— dù sao hiện giờ Tô huynh này cũng đang gặp phải tình trạng quẫn bách như nàng.

Tô Lăng liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó buông tay ra, quay sang phía Kỷ Phương với vẻ mặt nhàn nhạt: "Không có gì, chào hỏi huynh một chút mà thôi." Cậu nhíu mày: "Ta cũng không định xuống nước chơi mà muốn đến kho sách một chuyến, có phải là huynh cũng muốn cản ta?”

Kỷ Phương thoáng giật mình, trên mặt hiện lên nét do dự. Cậu cũng không phải loại người bá đạo ngang ngược, bảo A Tầm ở lại chẳng qua chỉ vì cậu muốn làm dịu đi mối quan hệ của hai người thôi. Giữa cậu và Tô Lăng lại không quen thân nên Tô Lăng đi đâu đến đâu thì liên quan quỷ gì đến cậu? Kỷ Phương khẽ hừ một tiếng: "Ta quản huynh làm gì?"

"A, hiểu rồi." Tô Lăng bước lên vài bước lướt qua người Kỹ Phương, giơ tay kéo lấy cánh tay Trình Tầm đi theo mình, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Đi thôi, ngốc ra đấy làm gì? Không phải huynh muốn đến kho sách sao? Ta đi với huynh."

Hơi thở ấm áp đột nhiên xộc thẳng vào tai khiến Trình Tầm giật mình, gật đầu lia lịa: "Được được, chúng ta cùng đi." Nàng để mặc cho Tô Lăng kéo tay mình, vội vàng bước nhanh theo cậu ấy.

Kỷ Phương nhìn chằm chằm bóng lưng hai người càng lúc càng xa, không hiểu sao có chút khó chịu trong lòng.

"Kỷ Phương ——" Đám người Ôn Kiến Huân đã xuống nước đùa nghịch vẫy tay gọi cậu. Kỷ Phương lập tức ném những ý nghĩ ngổn ngang đó ra sau đầu rồi lập tức lao xuống nước chơi với bọn họ.

Trình Tầm cứ như vậy đi theo Tô Lăng thật xa, mãi cho đến cửa thư viện mới ngừng lại.

Chờ đến lúc đối phương buông tay nàng ra, nàng vừa xoa xoa cánh tay đã mỏi nhừ vừa chân thành nói lời cảm ơn: "Tô huynh, đa tạ huynh đã giúp đỡ ta giải vây." Tuy rằng ta biết bản thân huynh cũng chỉ vì kiếm cớ để chuồn êm mà thôi.

Mắt Tô Lăng nhìn thẳng về phía trước, chỉ "Ừ" một tiếng.

Nhìn vầng mặt trời sắp sửa treo cao giữa đỉnh đầu, con ngươi Trình Tầm hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: "Cũng sắp đến giờ chúng ta về thư viện rồi, sáng nay không còn môn học nào nữa nên ta muốn về nhà, hay là huynh tùy ý đi tản bộ một chút vậy nhé?"