Chương 10

Tam ca tên gọi Trình Thụy, là huynh muội song sinh với nàng nhưng vẻ ngoài không giống, tính cách cũng hoàn toàn khác biệt, bây giờ đang theo học ở Quốc Tử Giám.

Nhị thúc Trình Hạo chỉ có duy nhất một đứa con gái dưới gối nên mười năm trước, ông đã ngỏ ý xin Trình Uyên một người cháu trai về làm con thừa tự để kế thừa hương hoả —— thê tử của Trình Hạo là Triệu thị lúc sinh hạ nữ nhi Đoan Nương đã để lại mầm bệnh, sau này khó mà có thai tiếp được nữa. Theo quy củ của Trình gia, nam tử qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con trai có thể cưới tiểu thϊếp nhưng Trình Hạo lại không muốn nạp thϊếp, bèn nảy ra ý định xin con thừa tự.

Trình Uyên do dự rất lâu, sau khi thương lượng cùng Lôi thị xong mới để Trình Thụy trở thành con thừa tự của nhị đệ mình.

Kết quả là Trình Thụy từ ca ca trở thành đường ca trên danh nghĩa của nàng. Tuy vậy nhưng tình cảm huynh muội bọn họ hoàn toàn không vì thân phận thay đổi mà thay đổi theo.

Huynh muội hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại giống như nói mãi không hết chuyện.

Thư của tam ca Trình Thụy xưa nay đều rất dài. Lần này cũng không ngoại lệ, đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe mọi người trong nhà, tiếp đến mới kể một số chuyện thú vị gần đây của mình ở Quốc Tử Giám, sau đó lại nói đến một vài tin đồn hay ho trong Kinh thành. Cuối thư, hắn nhờ Trình Tầm tìm giúp mình một quyển sách tên là 《Đêm Mưa Đến Hỏi Chuyện》,còn dặn dò tốt nhất là đừng làm phiền đến đại bá và nhị ca.

Đọc lại thư từ đầu đến cuối hai lần, Trình Tầm yên lặng nhìn mấy món đồ chơi lặt vặt đang lưu hành trong Kinh thành mà tam ca nhờ người mang đến cho nàng, đột nhiên tâm trạng thoáng chua xót. Nàng buông bức thư xuống, khẽ than thở: "Đại bá cái gì chứ..."

Sau khi được nhận làm con thừa tự, sửa xưng hô thì mọi thứ dường như không còn như xưa nữa.

Trình Tầm đã từng thấy quyển sách《 Đêm Mưa Đến Hỏi Chuyện 》 này trong kho sách. Tiền triều có một nho sĩ tên Tần Phương đã đến thăm viếng một vị đại nho là Chu Sơn tiên sinh trong đêm mưa vì muốn xin ông giải đáp cho những nghi vấn của mình, về sau chỉnh sửa lại thành một quyển sách, vì quan điểm hơi chút khác biệt so với xu hướng đương thời nên phu tử trong thư viện chỉ giảng giải sơ lược chứ không giải thích cặn kẽ.

Trình Tầm đã từng đọc sơ một lần, khá là tán đồng với phần lớn những quan điểm trong đó. Hôm nay Trình Thụy muốn đọc nên nàng không thể không đến kho sách tìm.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Trình Tầm thay bộ váy xinh đẹp kia ra rồi lại mặc vào đồng phục màu xanh thiên thanh của thư viện, hóa trang kỹ càng xong xuôi, nàng báo cho phụ mẫu biết một tiếng rồi thong thả cất bước đi về phía kho sách.

Kho sách có tên là Tàng Thư Lâu, cách khá xa nơi sinh hoạt hằng ngày của học trò, nơi đây vô cùng an tĩnh và sạch sẽ, số lượng sách cũng khá nhiều.

Trình Tầm không hề xa lạ gì với kho sách cả, quyển《 Đêm Mưa Đến Hỏi Chuyện 》 nằm ở đâu nàng cũng biết rất rõ. Thế nên khi đến kho sách rồi nàng lập tức đi thẳng lên lầu hai.

Ánh nắng sau giờ Ngọ vừa ấm áp vừa rực rỡ, sau khi Trình Tầm lấy được quyển sách mình muốn tìm rồi, tầm mắt khẽ dời liền lập tức thấy được vài quyển khác. Nàng đổi chủ ý, cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, chi bằng cứ ở đây đọc sách thêm một lát.

Coi như ngâm mình trong nhà sách đi.

Nàng tiện tay cầm lên quyển 《 Phù Trai Tiểu Ký 》, lật sơ qua một cái, thấy tất cả đều là những câu chuyện liêu trai kỳ bí. Trong một kho sách chứa đầy sách thánh hiền thì quyển《 Phù Trai Tiểu Ký》 này lại đặc biệt mới mẻ, thoáng chốc đã hấp dẫn được sự chú ý của nàng.

Trình Tầm đứng ngay kệ sách, chăm chú đọc quyển《 Phù Trai Tiểu Ký》đến mức mê say, hoàn toàn không chú ý đến tiếng bước chân càng ngày càng gần đằng sau mình.

Mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên: "Huynh đang làm gì vậy?"

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trình Tầm đang đọc tới đoạn hấp dẫn kinh hãi, nàng "Á” một tiếng, hai chân mềm nhũn, nhanh chóng lui về sau theo bản năng.

Sau lưng Trình Tầm là kệ sách cứng rắn, mắt thấy sống lưng nàng sắp va vào kệ sách thì bỗng có một bàn tay vươn ra lót sau lưng nàng, mạnh mẽ ngăn lại thân thể kia và kệ sách.

Trình Tầm vội vàng đứng vững, trong khi đó thiếu niên đứng cạnh nàng lại nhíu mày, loáng thoáng còn nghe thấy cậu xuýt xoa một hơi.

Cậu mở miệng hỏi nàng: "Huynh không sao chứ?"

Trình Tầm chớp chớp đôi mắt, cảm giác nóng rực vẫn còn ở sau lưng khiến đầu óc nàng hơi mơ màng, chỉ buộc miệng trả lời: "Ta không sao." Vừa trả lời xong, nàng mới ý thức được sự bất thường, khẽ nhích người qua một chút, quan tâm mà hỏi: "Còn huynh? Huynh có sao không?"

Nàng vừa nói vừa nghiêng người muốn kiểm tra bàn tay Tô Lăng —— vừa rồi rõ ràng nàng đã nghe thấy tiếng cậu ta xuýt xoa, cậu ta đưa tay lót giữa sống lưng nàng và kệ sách cứng ngắc kia, chắc chắn sẽ bị cấn đau lắm.

Tô Lăng cũng không giấu giếm mà thoải mái để nàng nhìn.

Trình Tầm cúi đầu nhìn kỹ tay cậu, da thịt trắng nõn khiến vết đỏ trên mu bàn tay vô cùng nổi bật, thế nhưng khiến nàng ngạc nhiên cũng không phải chuyện này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn bàn tay Tô Lăng ở khoảng cách gần như vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt, so với bàn tay bình thường của một cô gái thì tay cậu ta lớn hơn không ít.

Đây thật sự là tay con gái ư? Nhưng vừa thoáng nhìn tới góc nghiêng gần như hoàn mỹ của Tô Lăng thì nàng lại dần dần cởi bỏ nghi ngờ. Ừm, một cô nương diện mạo trung tính nên dù có đôi tay to cũng không quá lạ lẫm.

Trình Tầm nhẹ nhàng thổi thổi lên mu bàn tay đỏ ửng của cậu.

Nhưng ngay khi nàng mới vừa thổi một hơi, bàn tay trước mặt đã co rúm lại với biên độ rất nhỏ. Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, cậu rút tay lại bằng tốc độ cực nhanh.