Lúc mua bình, anh cũng mua một xấp lớn giấy trắng chuyên dùng để xếp hạc giấy.
Bàn tay nhợt nhạt với những vết thương khéo léo lật qua lật lại tờ giấy, một con hạc giấy đã nhanh chóng thành hình.
Lục Quả giơ con hạc giấy nhỏ bé trên tay lên, ngắm nhìn nó dưới ánh đèn nhợt nhạt.
Sau khi ngắm nhìn một lúc lâu, Lục Quả mới thả con hạc giấy này vào trong bình thủy tinh.
Trong bình thủy tinh trống rỗng đã có con hạc giấy đầu tiên, lặng lẽ nằm ở dưới đáy bình.
Lục Quả muốn xếp đủ một ngàn con.
Nhưng anh sẽ không bao giờ mang đi tặng, sẽ chỉ… Sẽ chỉ nằm ở chỗ này.
Bình thủy tinh xinh đẹp chứa hạc giấy trắng nõn, đặt ở trên bàn học, nằm lại nơi này, trong một không gian chật chội nhưng an toàn.
Tề Huy vẫn tiếp tục cuộc sống của học sinh cấp ba như bình thường.
Chỉ là gần đây, có một lần giống như là ảo giác, cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ phía sau.
Tề Huy không quá để tâm đến ánh mắt của người khác, cậu cảm thấy ánh mắt của người khác khi nhìn cậu, cây, hoa hay cục đá đều như nhau.
Hoa = cây = cục đá = Tề Huy.
Vì vậy Tề Huy không quá để tâm đến ánh mắt của người khác.
Tuy nhiên, cái lần giống như là ảo giác này lại khiến cho Tề Huy cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như … Ánh mắt kia có mang theo một chút ấm áp?
Tề Huy ngay lập tức quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy các bạn học đang cúi đầu chăm chú học tập, không có ai ngẩng đầu lên, lại càng không có ai nhìn cậu, giống như ánh mắt mang theo một chút ấm áp vừa nãy là ảo giác vậy.
Là ảo giác thật sao?
Cũng có thể.
Tề Huy dời tầm mắt, tiếp tục học bài.
Sau giờ học, một nhóm nhỏ của lớp 12/1 đang ăn đồ nướng và uống bia tại một quán đồ nướng bên ngoài trường học.
“Anh Tô, hay là chúng ta đánh Lục Quả một trận đi?”
Người nói muốn đánh Lục Quả một trận là một nam sinh cao to lực lưỡng, trước đó thỉnh thoảng cậu ta sẽ gây phiền toái cho Lục Quả.
Nam sinh đẹp trai ngang ngược ngồi đối diện ngước mắt lên, ngẫm nghĩ một chút rồi ừ một tiếng.
Mặc dù không có mối đe dọa nào nhưng đứng bên cạnh Tề Huy trông thật chướng mắt.
“Anh Tô, đã thống nhất rồi. Sau giờ học hôm thứ bảy, chúng ta chặn nó trong nhà vệ sinh rồi đánh một trận!” Nam sinh cao to lực lưỡng lại uống thêm một hớp bia.
“Ha ha, đến lúc đó ai sẽ đi gọi nó đây…” Mấy người trong nhóm nhỏ đều hào hứng thảo luận, còn vừa ăn đồ nướng vừa uống bia.
Kế hoạch đánh người được định ra một cách nhanh chóng, bây giờ chỉ cần đợi đến thứ bảy.
Tối thứ sáu.
Lục Quả vẫn bận rộn đến đêm khuya như thường lệ, sau khi rửa mặt và làm bài tập xong, anh bắt đầu ngồi ở bàn học xếp hạc giấy, bàn tay tái nhợt khéo léo xếp hạc giấy, hạc giấy trắng nõn nhanh chóng thành hình.
Trong chiếc bình thủy tinh trên bàn học đã gần được nửa bình hạc giấy.
Sau khi xếp được vài con hạc giấy, Lục Quả cầm lên ngắm nghía một lát rồi mới bỏ chúng vào trong bình thủy tinh.
Sau khi bỏ hạc giấy xong, anh ngồi trên ghế, ngắm nhìn hạc giấy bên trong bình thủy tinh. Sau khi ngắm nhìn một lúc lâu, anh mới đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Căn phòng nhỏ hẹp chìm trong một màu đen kịt.
“Anh không có cờ bạc …”
Ba giờ sáng, Lục Quả đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động.
Trong căn phòng chật chội tối đen, thiếu niên lặng lẽ nằm trên giường, nghe giọng nói vang lên bên ngoài cánh cửa gỗ mỏng, ánh sáng cũng len lỏi theo khe cửa chiếu vào bên trong.
Trong căn phòng có thêm nhiều ánh sáng và tạp âm.
“Anh không có cờ bạc, anh thật sự không có cờ bạc. Anh thề anh thật sự không có cờ bạc…”
Bên ngoài cửa là giọng nói thề thốt của đàn ông, vừa gấp gáp vừa vội vàng.
Kèm theo đó là tiếng khóc nức nở không thể kìm chế của phụ nữ.
“Anh thề, anh thề thật mà. Đây là hai trăm cuối cùng… Là món nợ cũ lúc trước còn sót lại, lúc đó anh không dám nói ra.”