Chương 29

Có một người đi trước đã từng hùng hồn tuyên bố rằng: Ma quỷ là cái gì? Nó có bao nhiêu sở trường?

Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là một game yêu đương.

Những thứ gì đó không tồn tại trong thực tế, có thể sẽ tồn tại ở đây.

Trong tâm trí của Tề Huy bất ngờ trỗi dậy một cảm giác sợ hãi kỳ lạ, là nỗi sợ hãi mà cậu đã học được từ việc xem phim kinh dị từ nhỏ đến lớn.

Mathật sự đáng sợ.

Một khi ma xuất hiện, nhẹ thì chỉ có nhân vật chính sống sót, nặng thì tất cả đều chết.

Nhìn chung thì tất cả những người gặp ma đều không có kết cục tốt.

Sắc mặt của Tề Huy cũng từ từ trở nên tái nhợt.

Một đám người cực kỳ hoang mang đứng ở góc sân tập, bởi vì trong một khoảnh khắc không có ai nói chuyện đã tạo nên một sự im lặng khiến cho người ta sợ hãi.

"Đừng sợ." Cuối cùng, vẫn là do Tô Minh, người cầm đầu của nhóm nhỏ, lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tề Huy, nói: “Ông chú ba của tôi là đạo sĩ, ngày kia sẽ quay trở về, thứ bảy này chúng ta hãy đi tìm ông ấy đi.”

Những người đang hoang mang lo sợ trong nhóm nhỏ nghe thấy những lời anh Tô nói thì gật đầu.

Chuyện Lục Quả có thể đã trở thành ma đã khiến cho bọn họ hoảng sợ.

Mặc dù bây giờ Lục Quả vẫn còn chưa tìm tới bọn họ, nhưng lỡ như con ma này thù dai thì làm sao đây? Thứ sáu tuần trước bọn họ đã nhốt Lục Quả trong nhà vệ sinh rồi đánh cho một trận cơ mà.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy cũng chỉ đánh Lục Quả một trận và cái chết của Lục Quả hoàn toàn không có liên quan đến bọn họ, nhưng lỡ như ma không chịu nói lý lẽ thì phải làm sao đây?

Bọn họ lại không thể miễn cưỡng đòi nói chuyện phải trái với ma được.

Từng hình ảnh của những bộ phim kinh dị lướt qua trong đầu những người trong nhóm nhỏ, khiến cho bọn họ càng sợ hãi hơn.

Và về việc người thân của anh Tô là đạo sĩ, bọn họ cũng đã từng nghe nói tới. Dường như vị ông chú ba kia của anh Tô còn rất nổi tiếng, có rất nhiều người giàu có đến mời ông chú ba, thường xuyên đi máy bay đến khắp nơi trong đất nước để làm việc cho người ta.

Bây giờ, bọn họ giống như con ruồi mất đầu vậy, cũng chỉ có thể mong chờ ông chú ba của anh Tô quay về sớm một chút.

“Từ giờ đến lúc đó, cậu hãy ở lại với chúng tôi đi.” Tô Minh đề xuất.

Không biết tại sao con ma kia lại muốn bám lấy Tề Huy, việc để Tề Huy ở chung một chỗ với mọi người vẫn tốt hơn, người đông thế mạnh, có thể giúp đỡ lẫn nhau khi có vấn đề xảy ra.

Tề Huy nhìn người bạn học tốt bụng này, gật đầu với sắc mặt trắng bệch.

Đi một mình là dễ chết nhất, đây là một trong những kiến thức có trong phim kinh dị.

Chỉ là sau khi nỗi sợ hãi từ từ lắng xuống, trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm xúc mới lạ, giống như cậu đã trở thành một thành viên trong tiểu đội của nhân vật chính trong phim kinh dị.

Mặc dù cảm giác sợ hãi kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà nó giống như một làn khói đen đang bao vây lấy tâm trí.

Hiện tại cả nhóm đều không thể làm được cái gì, chỉ có thể tiếp tục học tiết thể dục.

Tô Minh và Tề Huy được xếp thành một tổ để cùng luyện tập đệm bóng chuyền.

Trước khi bắt đầu tập luyện bóng chuyền, Tề Huy nhìn người bạn học tốt bụng này rồi bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn cậu nha, cậu thật tốt bụng.”Tô Minh chỉ gật đầu và trả lời: “Không cần cảm ơn.” Sau khi nói xong, cậu ta đánh quả bóng chuyền lên cao và bắt đầu luyện tập đệm bóng chuyền cùng Tề Huy.

Tề Huy nhanh chóng tiếp được.

Trong quá trình luyện tập đệm bóng chuyền, Tề Huy đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt quá mức mãnh liệt, khiến cho người ta có ảo giác rằng ánh mắt đó mang theo nhiệt độ.