Chương 13

Cha Lục hoảng loạn lập tức quay người lại, bịt miệng mẹ Lục, kéo bà ta ra khỏi phòng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Máu chảy càng nhiều, Lục Quả tựa lưng vào tường, từ từ ngã xuống đất.

Bên ngoài cửa, truyền đến tiếng khóc hoảng sợ của người phụ nữ và tiếng cầu xin không ngừng của người đàn ông.

"Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát, anh sẽ phải vào tù..."

"Em nỡ nhìn anh vào tù sao?"

"Anh không cố ý, bình thường nó đều né đi."

"Chúng ta vào xem một chút, được không, nếu có thể cứu thì gọi 120..."

Máu không ngừng chảy theo mặt Lục Quả xuống dưới, qua gương mặt, trượt xuống môi, dọc theo cằm, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.

Không lâu sau, cánh cửa lại được mở ra. cha Lục bước vào, cẩn thận bước đến, thăm dò hơi thở của Lục Quả, sau đó lại rời đi.

Lần này, cửa bị lặng lẽ, kín đáo, đóng chặt lại.

Máu từ từ thấm ướt quần áo của Lục Quả, sau đó lại rơi xuống lọ thủy tinh đang được ôm trong lòng.

Nắp lọ thủy tinh bị đập bật ra một chút, nhô lên, lộ ra một khe hở.

Tí tách

Tí tách.

Có một giọt máu rơi vào trong lọ thủy tinh, nhuộm đỏ một cánh của hạc giấy.

Thanh niên cúi đầu, ôm lọ thủy tinh, ngồi dưới mặt đất của căn phòng hẹp và tối tăm.

Hạc giấy trắng trong lọ thủy tinh dần dần biến thành đỏ.

Tí tách.

Sáng thứ hai, trời vẫn xám xịt, học sinh dậy sớm đã trên đường đến trường.

Trong nhóm học sinh vừa kết thúc ngày cuối tuần, có xen lẫn vài người mặt đầy mệt mỏi, vừa nhìn biết ngay đó là những người thức khuya hưởng thụ chút thời gian cuối tuần cuối cùng.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, trời tối hơn mọi khi một chút, cũng không có chút gió nào, so với đám người qua lại bên cạnh thì cây ven đường đứng yên như xác chết.

Vài chiếc lá rải rác dưới đất cũng yên lặng nằm đó.

Tề Huy cũng là một thành viên trong đội quân đi học. Cậu đeo cặp sách, hít thở không khí mát mẻ sáng sớm, đi về phía trường học.

Rất nhanh, cậu đã thấy cổng sắt cũ của trường.

Bước vào cổng trường, đi qua quảng trường, bồn hoa, bóng cây, cậu đến tòa nhà lớp 12.

Đi theo cầu thang lên tầng hai, Tề Huy đến lớp 12/1. Nhìn vào trong từ cửa lớp, trong lớp không có nhiều người đến, chỉ có bốn năm người, cả phòng học trông rất trống trải.

Và ở hàng cuối lớp, một bóng người yên lặng cúi đầu ngồi trên ghế.

Bốn năm bạn học trong lớp đang nói chuyện vui vẻ, dường như thống nhất lơ đi người ở hàng cuối lớp.

Nhưng trước đây họ cũng không quan tâm đến người ở hàng cuối lớp đó.

Tề Huy nhìn hàng cuối lớp, cảm thấy hơi kỳ quặc, bởi vì trước đây cậu chưa bao giờ thấy Lục Quả đến trường sớm như vậy.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, Tề Huy cũng không để tâm.

Tề Huy trở về chỗ của mình, đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp sách vở của mình.

Các bạn học trong lớp lần lượt đến, trong lớp càng lúc càng ồn ào. Có người kể chuyện cười, có người gọi ông cầu bà để xin chép bài tập, có người nói về bộ phim truyền hình hot hôm qua.

Khi cả lớp gần như đều đã đến đủ, nhóm nhỏ trong lớp cũng đến.

"Anh Tô." Vừa bước vào cửa lớp, Phạm Vĩ cao to lực lưỡng lén nói với Tô Minh: "Anh xem, người chưa đến..."

Mấy người trong nhóm nhỏ vội vàng nhìn về phía hàng cuối lớp theo ánh mắt của Phạm Vĩ.

Tô Minh cũng ngẩng mắt nhìn về phía hàng cuối lớp.

Bàn trước đây có một người từng bị người ta chán ghét, bây giờ trống không.

Chiếc bàn cô đơn ở đó, phía sau cách đó không xa là thùng rác.

Tô Minh nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

"Ha ha, không phải bị đánh sợ rồi chứ?" Một người trong nhóm tên Đỗ Phong nháy mắt nói.

"Sợ thì tốt." Một người khác tên Hoàng Thắng nhếch miệng.

"Kệ nó đi." Người tên Trần Vũ la lớn.

"Đi đi đi, vào lớp thôi, lát nữa thầy chủ nhiệm đến." Hai người khác chỉ muốn vào lớp nhanh, kẻo khi đến giờ học vẫn chưa về chỗ bị thầy chủ nhiệm bắt được.